VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}

Dù là người nhưng sao ta

Dù là người nhưng sao ta…?

account_circle Hỏi
29-02-2020

Ta đừng là ta - thì ta sẽ là người!
Khi là người - ta sẽ thấu tường cái "ta". Khi thấu tường cái "ta" thì ta sẽ... Không còn "chấm hỏi" (hì hì...)

account_circle Cô Lan
29-02-2020

Hu hu hu, cô ơi, 8 tháng vừa qua con chẳng được gì cả. Kết quả báo lại con chẳng làm gì được cả, coi như chỉ trả "ngu phí”! Nghiệp xoay vòng vòng, cắn răng chịu cho qua hết chuyện này rồi chuyện kia để "được trả nghiệp", nhưng giờ kết quả sao cay đắng quá. Con nên đi đường nào con nên làm sao, con đuối quá, phân vân nhiều thứ!...
H kêu thôi dẹp hết về tu với cô, dưới chân các đấng!

account_circle Thư bạn
29-02-2020

Hà hà... Đừng có "dại miệng" nha H! Tạm gọi là "dòng nghiệp" đi - nó nghe vậy thì "thúc tới", thảm khổ chứ chẳng đùa!
Bắt đầu bước vào đường tu thì bất cứ là pháp môn, đường hướng nào cũng vậy - đầu tiên là "dồn nghiệp"... Nghiệp của ai? Của ta chứ ai - chẳng ai bắt ta phải chịu cái gì "không phải là của ta" được cả!... Dồn nghiệp, trả nghiệp chính là quá trình đầu tiên để "thanh tẩy" thể trần xác cũng như tâm thức, để "dọn sạch đường quang" - cho những tinh hoa có đất để đâm chồi, nảy lộc... Ai trụ được, chịu đựng và vượt qua được, xem như "cá vượt vũ môn" hóa rồng vậy đó.
Tuy nhiên - còn tùy theo nghiệp nhiều hay ít mà sự dồn trả cũng tương đương...
Tội nghiệp quá!... Thì dâng hoa trái lên bàn thờ mà "phát nguyện" - xin cho con ... "trả nợ dần". Đừng dồn quá mà con xuống tinh thần, bỏ đường đạo, bỏ tu!

account_circle Cô Lan
29-02-2020

Dạ - con biết là do nghiệp tụi con - nên con chỉ nghĩ đơn giản là: trong thời gian trả nghiệp, thôi thì công danh không được gì thì tại sao không tranh thủ dẹp nó qua một bên mà xin về với cô một vài năm để tu tập cho nên người, học chữa bệnh cho giỏi!
Thực sự tụi con thèm được bỏ hết về núi lắm, ngặt nỗi cả hai đứa bỏ hết thì trách nhiệm với cha mẹ con cái chẳng ai lo. Nên con nghĩ: thôi thì một đứa tranh thủ về với cô học tập một vài năm, đứa kia tiếp tục làm việc ngoài đời… đối với tụi con công danh và sự nghiệp là việc cần làm chứ chẳng phải đích sống cô ơi!
Vậy nếu nghiệp tụi con quá nặng, công danh tạm thời vô duyên thì cô cho một đứa tranh thủ về tu nha cô 😄.
Con nghĩ đường này đang tạm không thông thì tại sao không tranh thủ đi tiếp đường kia. Tính con nó thực tế lạc quan vậy chứ không có tâm trạng uất kết, nghĩ quẩn trốn chạy đời gì đâu cô ơi. 😄 nợ trước sau cũng phải trả, trời cao sắp xếp sao thì con nghe vậy, do tụi con hết, không oan điều gì nên con không quá mức bận tâm đâu cô!

account_circle Thư bạn
29-02-2020

Dạ cô dạy vậy tụi con nghe vậy.
Không hiểu sao vợ con của con mà được về việt nam con lại yên tâm làm việc hơn. Cũng thật lạ khi sống ở xứ phồn hoa này mà bọn con luôn thấy như thiếu mất một mảnh linh hồn, cuộc sống chẳng trọn vẹn, mà chỉ tìm thấy khi trở lại quê hương.
Ai cũng nói trẻ con lớn lên ở mỹ sướng - nhưng sao con nhìn những con người ở đây lại chỉ thấy như những xác chết biết đi. Cuộc đời chỉ lấy tiền làm lẽ sống, vô tín nghĩa, ích kỷ, tự đại, hoang tưởng… tuy ở đâu cũng có người như vậy nhưng khi những chuẩn mực đó trở thành đương nhiên thì con chẳng hy vọng gì ở xã hội đó nữa.
Con không ước mong con gái lớn lên làm luật sư bác sỹ, con chỉ ước mong nó hiểu đạo biết tu. Mà muốn vậy chắc nó phải lớn lên ở việt nam để học lấy cái tình người cô ơi. Điều đó cứ hoài trăn trở con từ ngày sinh ra con bé, từ cả trước khi con tìm được cửa đạo!
Bao nhiêu đêm nằm suy nghĩ, con thà ít được gặp con gái còn hơn để nó lớn lên ở xứ sở vô thần không đạo này....... Nên với bọn con, đôi khi cuộc sống chẳng thể vẹn toàn.... Nhìn lên tuy không bằng ai nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.
Cô ơi, tụi con cảm ơn cô đã "duyệt" cho hai mẹ con về với cô!
Tụi con suy nghĩ kỹ rồi, ngày sau chưa biết giàu nghèo ra sao nhưng đường tu không ra sao thì cũng cảm thấy vô nghĩa. Nên bọn con quyết nắm lấy cơ hội này để về tu bên cô.
Không biết duyên phúc được ở bên cô bao lâu nhưng được ngày nào thì con quý ngày đó. Giờ bọn con sắp xếp chuyện nhà cho ổn thoả đồng thời học thêm chút kỹ năng may, hy vọng tháng 8 tới con đưa hai mẹ con về với đạo tràng VLP.
Con cảm ơn cô - hai ngày nay bọn con vui lắm, cảm ơn cô đã suy nghĩ cho tụi con mọi đường đi lối về. Xin cảm ơn cô thật nhiều!

account_circle Thư bạn
29-02-2020

Dạ cô ơi, đầu năm chú có khai xuân coi tuổi để lên lớp không ha cô?
Con thấy bé chi coi tuổi mở hàng, không biết chú có coi không cô? Tụi con cùng tuổi dần - sanh 1986 luôn cô, mà tụi con không kiêng mở hàng gì hết đâu cô. Con sợ chú không biết có lựa tuổi lên lớp không - nên con chưa dám hỏi chú.😊

account_circle Thư hỏi
29-02-2020

Mô phật - thí chủ muốn coi tuổi thì sang chiếu khác. Ở đây bần tăng chỉ dạy tu thôi - (hì hì…)

account_circle Cô Lan
29-02-2020

Đâu có đâu cô, con sợ mọi người coi tuổi hạp đầu năm để khai vận cả năm gì đó thôi!
Hức, cô nói sang chiếu khác con rớt nước mắt luôn. Con sợ lắm cô!
Không được tu với cô nữa nghe sợ ghê gớm đó cô.
Dạ dạ, ko dám hỏi ngu nữa cô ơi!

account_circle Hỏi
29-02-2020

Xin cô cho con hỏi là giữa Mẫu Diêu Trì và Phật Thích Ca có chung một đường hướng tu tập không ạ?
Nếu một người theo phật, sau đó lại theo mẫu hoặc ngược lại thì có sự ngăn trở hay khó khăn gì không ạ?
Con cảm ơn cô!

account_circle Thư hỏi
29-02-2020

Không: Phật thì "tu", Mẫu thì "hành" - Phật thì dạy người "ngồi xuống chiếu thiền chờ an định", Mẫu thì dạy "xắn tay áo lên mà tạo tác nghiệp lành". Một đàng là động pháp, một đàng lại tịnh!
** Tuy nhiên: động pháp bảo trì cho tịnh pháp. Thiên Trào chịu trách nhiệm bảo trì cho phật giáo và đa số các pháp tu khác - nên giữa hai pháp có mối liên thông, tương trợ lẫn nhau.
Đây chỉ là từ cái gốc, từ ngọn nguồn... Ở cõi trần miền lại khác - là do cái tâm ly tán của người trần, chứ không phải do nguồn gốc cấu thành của đạo!

account_circle Cô Lan
29-02-2020
Trước
Cô lan có khỏe không
Kế tiếp
Kinh đọc muốn ngẫm thêm