Lá thư gởi riêng cho một người
Lá thư gởi riêng cho một người:
............................................
Nếu bạn là người có phần căn cao thì phải biết tôi là kẻ chánh hay tà - nếu chỉ mới thoảng qua trong chốc lát, sao có thể định danh được vàng thau? Bước vội vàng hấp tấp thường hay nông nổi - để rồi ta có thể bỏ qua, vuột mất một cái gì đó mà trên bước chân lạc lõng giữa cõi người lạ xa, ta đang muốn kiếm tìm!
Muốn hiểu thêm một chút - mời vào trang web của VLP: http://vilaiphap.org, tìm nghe hoặc đọc "Huyền Môn Lược Ký". Đó là bước đầu tiên của VLP - dài suốt 30 năm!
Thú thật - tôi không cần thêm hay bớt một người bạn, tôi chỉ không muốn có "kẻ ngáng chân" - e mình chậm bước trên đường xa dịu vợi... Bởi thời gian theo tuyến tính ở cõi trần miền này ngắn lắm - hạnh nguyện có được viên thành hay phải dở dang... Để rồi bước tiên phong thất bại - chí nguyện, tâm nguyện, hoài bão để vùi trong cát bụi trần miền thì đau đớn lắm!
Tất cả những điều bạn nói về mình - tôi đều nghiệm ra được “đáp số, ẩn số”... Nhưng - cho tôi một lý do khả dĩ - để tôi phải nói tất cả mọi điều đi. Bằng không thì thôi...
Bạn cứ đi con đường của bạn, cứ làm những gì mình thích - nhưng làm những gì, và đi đến đâu thì... “hậu xét”! Còn tôi - tôi biết tôi phải làm gì, phải đi con đường nào, và biết mình sẽ đi về đâu... Tôi khác bạn là ở chỗ đó!
Chào - thân mến - tặng riêng bạn một bài thơ:
*** Mê Lộ ***
Chú ruồi con theo dấu giọt mật
Lụy vô thường, rồi ngõ hẹp sa chân
Bận lòng chi mấy nẻo phù vân
Hư vô mộng - mà sao chẳng tỉnh?
Những đo đếm cân đong của thói đời hằng định
Sao để bận tâm ngọn cỏ dại sân chùa…
Cơn gió lao xao: kẻ thắng người thua
Sao chẳng ngẫm: “tuồng ni mình thua trắng”!
Bài khảo thí, cuộc hí trường đã sẵn
Hỏi người nhân, người trí… luận làm sao?
Tay giáo, tay gươm tỏ rõ mặt anh hào
… Đem chí cả mà vùi trong bể hận…
Sao chẳng giỏi vạch trời cao, núi thẳm
Mở đường cho vạn loại lần theo
Dắt dìu nhau qua vực thẳm cheo leo
Mượn thân xác vô minh làm bệ phóng
Sao chẳng tựa vào nhau - vén mây mù số phận
Soi tỏ vầng dương, cho rồi cuộc can qua
Mùa bão giông... Mùa cứ đến rồi qua
Tâm cứ định giữa muôn ngàn loạn động
Ngoảnh trước nhìn sau hỏi lòng - lòng có hận?
Mê lộ trôi dài, lem luốc dấu hồng ân
Tiếc công người qua mấy nẻo trần dương
Đãi cát tìm vàng - nhặt lên toàn sạn sỏi
Tiếc giọt sương buông mình theo dấu bụi
Bôn ba… chẳng còn lối đi về!
Đàn ai kêu khúc ai oán não nề
Thuyền đã đắm - làm sao về lối cũ?
28-08-2018