Mưa chiều cõi tịnh
Cõi tịnh chiều nay mưa cứ rơi
Sầu gieo bàng bạc khắp nơi nơi
Chập chờn hoa nến - hồn trăn trở
Hiu hắt đèn hương - mộng đổi dời
Đâu khách trần ai buồn lận đận
Đây người lữ thứ, nhớ chơi vơi
Mưa hoài… mưa mãi cho lòng ướt
Ai giữa nhân gian lạ mặt người!
Lạ mặt người dưng - để lạnh lòng
Buồng riêng khuê phụ đã bao đông
Hững hờ son phấn, phai màu mắt
Chễnh mãng hoa dung, nhạt má hồng
Réo rắt đàn khuya vời bóng ngã
Nỉ non nhạn khách dõi thềm không
Ngoài kia - tận cuối trời mưa gió
Biết có ai nhen đóm lửa hồng?
Nhen đóm lửa hồng - đợi bấy sương!
Còn cay mắt đỏ bụi vô thường
Người đi viễn phố - buồn đôi ngả
Kẻ ở cô thôn… lạnh mấy đường
Mưa gió bao mùa, hương chẳng đượm
Phong trần mấy nẻo, sắc còn vương
Xuân xưa ai tiếc màu thu thắm
Đợi mãi… đâu ngờ mộng viễn phương!
Mộng viễn phương buồn như lá rơi
Cành hoa trắng rụng… gió im lời!
Áo xưa bạc trắng - tuồng dâu bể
Vườn cũ xanh rêu - chuyện đổi dời…
Ai khách đa tình kim cổ lụy
Nọ trang hồng phấn, đá vàng lơi
Mùa sau hoa cũ không thành trái
Chờ đợi mà chi - để ngậm ngùi!
Ngậm ngùi những tiếc chuyện ngày xanh
Cúi mặt quay lưng mộng chẳng thành
Đâu biết duyên xưa còn vẹn giữ
Nào hay nghiệp cũ vẫn riêng dành
Hồn xuôi mấy nẻo - thương rồi giận
Bóng ngã đôi đàng - trược lại thanh
Cõi tịnh chiều nay mưa chẳng dứt
Thơ buồn lại viết … phụ sao đành!
Tịnh Vân
Ngày: 9-9-2018