Sương tuyết
Tuyết sương một cõi.
Tuyết trắng - một trời tuyết trắng
Sương pha quạnh vắng sườn non
Thông reo vi vút bên cồn
Gió theo dặm ruỗi... Mây luồn rẻo cao!
Và ta - và sương mỗi độ
Đi về vực khổ, phù sinh
Lang thang... Ngàn dặm đăng trình
Câu thơ ráo mực, lụy tình chưa vơi!
Ai đếm thời gian vạn kỷ
Ai chờ biển lụy dần xoay
Nhớ xưa... Dấn bước đông đoài
Đài mây lần dấu chân người muôn thu!
Ngẩng mặt nhìn cao - vọng tấu
Đê đầu quy ngưỡng “từ tôn”
Thấu lòng con trẻ - di ngôn
Nguyền xin theo dấu “huyền môn”một đời!
..........................................
Song thu lá rụng tơi bời
Người gom lá chết chuyển dời can qua
Trần hồng bụi phủ, sương pha
Tuyết rơi... Vọng niệm cũng nhòa hư không
Chờ thu - đợi đến tàn đông
Đường xưa lối cũ thong dong lại về
Ba hồn tỉnh - bảy hồn mê
Xướng lên “tấu khúc”- vọng về “diêu cung”
Lòng riêng xin thấu cửu trùng
Nương cho con trẻ muôn trùng khổ nan!
(Cảm ơn tấm ảnh rất đẹp của bạn “quang trần” - làm cô... “tức cảnh sinh tình”, viết liền một mạch ra bài thơ này - không bôi xóa chỉnh sửa một chữ nào!)
Vị Lai Pháp
Ngày: 08-03-2019