VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}

Lệnh Mẫu Lục Nương và Mẫu Diêu Trì về dạy bảo con khờ

CHÂN ĐIỂN MẸ LỤC NƯƠNG

 

Lục Nương Lão Mẫu ta về đây

Và ta chính là Mẹ ruột của con

Ngày hôm nay ắt cũng đủ duyên

Để ta nói với con đôi lời cạn tỏ.

 

Con chỉ thích cầm đồng tiền đứng trên cao rải xuống

Để đáng mặt quân thần áo-mão-cân-đai

Con chưa nghĩ đến chuyện đưa một bàn tay

Để chở che và dìu người qua khổ nạn!

 

Con chưa thấu, chưa đau cùng nỗi đau đồng loại

Mà chỉ nghĩ móc tiền ra ban phát - là xong

Mẫu ta đây biết hết tấc dạ, nỗi lòng

Sự độ lượng, lòng từ của con chưa mở!

 

Nhưng chuyện tạo tác thì chưa một ngày dừng lại

Con chuyển hóa thế nào khi mãn một báo thân

Mẫu này đây - lòng cứ mãi héo hon

Vì con trẻ trần miền chưa chuyển đạo.

 

Con tưởng về cùng Vị Lai Pháp là cùng cân đai áo mão

Nhưng con ơi - kính nhật nguyệt soi cùng

Ở trần miền này mưa gió bão bùng

Con cứ mặc áo quân thần đi khắp cõi!

 

Đến nơi đâu cũng khoe mình - "người cửa nổi"

Bởi con Trời vốn võng lọng, ngựa xe

Nhưng màn ba lại chọn lọc khắt khe

Tấm áo vải - vinh danh người chánh phẩm!

 

Cô Hai con - số phận có bi thương, hiu hẩm

Nhưng trước sau vẫn rạng tỏ ngôi Trời

Còn con thì tâm địa chẳng đổi dời

Lấy thân cách mà đi lòe khắp cõi.

 

Nhưng con ơi! Cõi trần miền mưa ngàn gió nổi

Con trốn vào đâu - hỡi một tên nửa tội nửa công!?

Mẹ có thương chẳng cứu được bởi đạo đồng

Con chưa chuẩn lấy gì đâu mà thay đổi!

 

Thân cách này hôm nay còn lắm tội

Để sai đường - đường tu cũng lạc con ơi

Hướng về đâu giữa mây gió ngàn khơi

Khi lòng con trẻ vẫn còn dậy sóng!...

 

Cõi trần miền con chỉ thích áo che, võng lọng

Con thích ngự ngai rồng hơn thân chinh - hạ giá trần lao

Con có đi kinh lý đó chăng nào

Thì cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa trong chốc lát.

 

Lời hứa của con nếu ta tin thì đã khác

Nhắc lại cho con - nhớ lấy lời ta

Ta là mẹ con ở nơi chốn trào ca

Dõi theo các con từng giây từng phút!...

 

Nhưng nên nhớ ngôi Trời chuẩn mực

Chẳng để con trở về - nếu còn lem lấm thân danh

Không phải ngồi xuống chiếu thiền kinh tụng cho đành

Không phải chỉ là trường chay giữ giới.

 

Mà tâm con phải trọn bề trọn lối

Giữ mối giềng của Thánh Pháp nha con

Con đã quy về Vị Lai Pháp để chìu lòn

Nhưng với con chỉ mới là tạm bợ.

 

Nếu nay mai đất trời có rạng rỡ

Con mặc áo quân thần thì Vị Lai Pháp... chẳng cứu được con

Bởi vì án trời định đã bằng núi bằng non

Con trở lại - ta chưa tin điều đó!

 

Ta nhắc lại lần này cho con rõ

Ta chưa tin con trẻ sẽ được hoàn nguyên

Nhớ lấy lời ta ở cõi trần miền

Mới sửa áo thì làm sao cho đặng.

 

Con trẻ ơi - lòng Mẹ già cay đắng

Tủi nhục ngôi Trời đau đớn lắm con ơi!

Ta về đây chốc lát chỉ rong chơi

Ngắm con trẻ mà lòng đau đòi đoạn!...

 

Bởi trào ca cũng đang mùa gió chướng

Bởi các bậc quân thần chia năm xẻ bảy - tạo can qua

Còn con đây vẫn cố thu vén san hà

Cũng cốt để tranh quyền và đoạt lợi!!

 

Ta nhắc lại lần nữa mong con nhớ

Con đang mong thu vén được san hà

Cũng cốt để tranh quyền và đoạt lợi

Hãy nhớ kỹ lời ta nói đi con

 

Ta là Mẹ ruột của con nơi thượng giới!

Con có được trở về hay mai nữa đọa sa

Ta nhắc lại cho con - con nối nghiệp nhà

Lấy áo Mẹ áo Cha che trên đầu thì được cứu

 

Con ơi - ngọn gió từ tận trời linh thứu

Về cõi trần miền sao con chẳng thấm được tâm cang

Một vị thần chính ngôi chính phẩm rỡ ràng

Lại luồng lách như các phường lang sói!

 

Đâu phải chỉ mượn gió mà đẩy thuyền cho vội

Đâu phải ba đào mà gọi thần sấm, thần sét ruỗi dong

Con con ơi - ở giữa chốn bụi hồng

Chiếc áo trắng tuy rằng không giá trị.

 

Nhưng áo trắng là lệnh đài kỳ vĩ

Vượt sóng trần dương chẳng lem lấm bụi trần

Người Cô Vị Lai Pháp tựa vàng ngân

Vì thân xác trần miền chưa lem lấm!

 

Cũng bởi Mẫu Hoàng nơi chính phẩm

Xuống trần miền này mặc áo trần cư

Vượt bão tố phong ba đem phẩm Đại Từ

Mà ban tín chúng gần xa khắp cõi.

 

Sống ở cõi nhân gian một đời lầm lũi

Chẳng ô danh dù một khắc giữa sân đình

Thì con ơi - sau trước cứ đinh ninh

Sao chẳng học bước đi người chánh phẩm!?

 

Lòng của con mẹ già đây đã hẳn

Con giấu được ai - đâu qua được Mẫu hiền

Ta bên con ngày giông bão triền miên

Theo trẻ đó... chốn trần miền lưu lạc.

 

Con chỉ mới mượn tiếng đàn tiếng hát

Như tên xẩm mù lưu lạc giữa trần nhân

Để kéo theo một bầy lũ vô ân

Ta nói đó - con khờ ơi... ghi nhớ!

 

Ta nói con nghe giữa cõi trần nhơ

Cái oai nghi lẫm liệt là: Rộng lượng, bao dung

Còn con thì ở giữa quần hùng

Chỉ tiếng trước tiếng sau - đà nộ thần hiển lộ.

 

Nếu hết kiếp này đất trời biển ngộ

Có về được cùng Cha Mẹ nơi chốn triều thiêng

Ta nói hoài, nói to rồi nói nhỏ với riêng con

Lời có thấu tâm đứa con còn ngỗ nghịch!?...

 

Con nên nhớ ta nói con từ ngỗ nghịch

Động đến là nổi cơn, là giận với hờn

Động đến con là lửa trời thiêu đốt nguồn cơn

Động đến con là ân thành oán, bạn sẽ thành thù đã hẳn!

 

Không phải chính nhân chỉ đường thẳng mà đi

Không phải đường ta đúng, ai nói sai thì ta tảo phạt

Cơn gió dữ chỉ xô đổ điện đền thành quách

Chứ làm gì xây nên Tam bảo đền thiêng

Còn con ơi - dòng nghiệp cứu lưu liên

Lời ta nói - con trần miền hãy nhớ !!...

 

============

 

CHÂN ĐIỂN MẪU DIÊU TRÌ TIẾP LỜI

 

Mẫu ta thì thật buồn quá đỗi

Con tưởng rằng chúng ta có thể nương con

Bởi vì đang cầm Ấn - chuyển núi dời non

Để đem tài lộc về cho tín chúng.

 

Con tưởng rằng việc con làm lớn cao - là đúng

Rồi chẳng chịu lo chỉnh sửa tâm cơ

Con ăn chay - nhưng hạt sạn vẫn còn nguyên

Con chưa thấy, tưởng rằng cơm chánh phẩm!

 

Ta thương con thì ta làm ngơ sao được

Muốn cứu con chẳng biết cứu lẽ nào

Bởi vì con ơi - dẫu Ấn phẩm thiên trào

Trong thời mạt thế thì tà cao hơn chánh.

 

Thuở nhiễu loạn trần miền này như biển

Lửa cháy ngàn phương con biết tránh làm sao

Ta buộc lòng nói thẳng dẫu lòng đau

Kham nhẫn nữa cho trọn đầy áo vải!

 

Tu là sửa, là chuyển xoay tâm cách

Tu là an - từ linh cách thuở trần nhân

Tu là đem tâm pháp rải xa gần

Dạ từ ái - không mượn gió bẻ măng mà được!

 

Con vẫn còn quá nhiều điểm nhược

Sửa đi con cho trọn vẹn tâm cơ

Nếu Ngôi Cao chuẩn cho trọn muôn đường

Thì sao dạy được con nơi trần miền hạ giới!

 

Con lăn lộn, đắm chìm giữa cơn sóng nổi

Mới biết giá trị của ba đào... vùi gấp mảnh thuyền con

Con con ơi - sao chẳng chịu chìu lòn

Tu theo chánh pháp để ngôi Trời chuyển vận.

 

Ta thương con cũng chẳng cứu sao cho đặng

Nhắc con khờ hãy trọn nghĩa thần quân

Thời mạt pháp mưa gió cứ tự tuần

Muốn cứu được một thân căn không dễ!

 

Khi lớn thuyền thì sóng kia càng dậy

Con tưởng mình làm chủ được can qua

Thôi con ơi - còn chưa trở lại được trào ca

Thì mong chi chuyện an bang tế thế!

 

Ta nói lại - con ơi nhớ kỹ

Chiếc thuyền rồng xa mã vẫn chờ con

Không phải ở nơi cuối bể đầu non

Mà chính là đây - cội nguồn Vị Lai Pháp!!

 

(Lệnh Mẫu Diêu Cung và Lục Cung hạ giáng tại đạo tràng Vị Lai Pháp để khuyên dạy cho một phần căn cốt cao.)

 

Ngày: 10-02-2023

Trước
Lê Sơn Thánh Mẫu Giáng Điển
Kế tiếp
Cửu Thiên Huyền Nữ về dạy