Ngọn gió thời gian
Ngọn gió thời gian bứt dần từng cánh
Lá mùa xanh xưa đâu rồi ?...
Cơn gió đuổi lá vàng qua ngõ vắng
Dạt dòng xa, theo dấu cuộc luân hồi!
Người đã xuống - sân ga đời nhộn nhịp
Lại bao vây, nuốt chững, nhòa tan…
Cơn gió lại ra đi - về miền vô định
Bỏ lại sau lưng khao khát - mộng dã tràng
Và giọt lệ “Kẻ - Làm - Vườn” rơi xuống
Tiếc công anh nối sợi dây dài
Nào hay đâu lòng khô giếng cạn
Anh tiếc hoài rơi mất sợi dây!...
Và hồi chuông cáo chung đã nổi
Lòng tự tin vẫn đôi cánh đại bàng
Rơi xuống từ vực sâu đá núi
Thế trần kia giòn giã tiếng cười vang
Người Mục Tử gục đầu trên sỏi đá
Dấu gai đời cày xới tả tơi
Những vết thương vẫn còn âm ĩ
Đâu chỉ do trái gió, trở trời !...
Ngọn gió thời gian vẫn còn rong ruổi
Bứt dần từng ngọn lá xanh
Tiếc nỗi vọng trần như bóng lá
Nào hay bức tử cho đành!
Đêm quạnh quẽ - một vì sao vừa rụng
Chẳng còn một chút âm vang
Còn khoảng trống cuộc luân hồi vỡ vụn
Hồn cũ xưa giờ phiêu dạt truông ngàn !!...
Tịnh Vân
Ngày: 29-03-2022