Lục Khúc Bi Hành Ca (bản số 06)
Cõi trần ai giả tạm chỉ như tuồng ảo hóa
Con sáo sang sông, con sáo chẳng trở về
Có đem thân mà tựa cội Bồ đề
Cũng chỉ nghe hơi gió đi về… đêm bão trút!
“Quân vương và Thiếp” - hóa cũng chỉ là “đàn trầm một khúc”
Khúc Nghê Thường đã dứt tự nghìn năm
Nghìn muôn sau điệu bi hận còn vương
Bờ bãi lạ thuyền con vời sóng bạc
Quên trướng gấm lầu son - lòng đã khác
Thuyền ghé qua bến đục buổi triều cao
Nghe Nộ Thần hỷ lạc, sóng xôn xao
Đem vùi dập chút Thiên lương còn sót lại
Sóng xô dạt, thuyền trôi xa bờ bãi
Sóng tả tơi ngành rong biếc đầu ghềnh
…Bám làm chi lòng đá - đá nguồn trơn…
Đá cũng biết phủi tay, mặc sóng đời phó thác
Có dừng lại - thuyền xuôi về nẻo khác
Hành trang thiên lý còn nguyên!...
Con tốt sang sông vượt lũy công đồn
Trơ bãi cạn, đau thói đời nghiệt ngã
Hồn về tựa - khóc bên bờ trần thế
Ngọn triều vàng làm rạng rỡ khúc thương ca
Gióng trống khua chiêng - che tiếng khóc vượt san hà
Bên Mỹ tửu - Trào ca còn say giấc…
Một kiếp trần ai cũng chỉ như mưa dầm cõi khác
Cho bãi bồi sau trước lại đơm hoa
Các Đấng Ngôi cao lụa gấm chẳng phai nhòa
Mai hết kiếp lại trở về Trào ca mà phục lệnh
Áo mão cân đai - ngôi Trời hiển hiện
Sá chi xác mục sân Đền!
Đêm nghe tiếng đời quen: lại bi khảo, nhục hình
Mai mản báo thân - bát canh Mạnh bà rồi quên tuốt
Để ý làm chi nhục thể này nhơ nhuốc
Tả tơi “đòn khảo, đòn hành”
Cũng “vậy vậy” mà thôi… lời khuyên dạy chốn Triều thiêng
“Bia đá Danh đề” - đôi hàng Chiếu chỉ
“Đấng Cửu Ngũ” phẩy tay, mặc thói đời thịnh bĩ
Áo gấm lại đăng đàn - sênh phách lại ngân vang
“Đáo khổ tầm thinh” … Hiển lộng cõi nhân gian
Nhất phiến băng trinh vùi trong bể hận
Gió rít bên tai - lời nguyền bi tráng
Thiên thu sầu… thê thiết giọt mưa qua
Vẫn lộng lẫy thuyền rồng, xa mã chốn Trào ca
Vẫn khuất lấp nơi đầu non cuối gềnh: vực khổ
Ván cờ thiên thu vẫn còn chưa ngã ngũ
Con tốt sang sông - con tốt vẫn công thành!
Vuốt râu cười… Tiên lão ngắm trời xanh
Khá khen thay cho “Nữ Thần Áo Vải”
Rồi bỏ mặc ngựa, xe, pháo, mã
… Lá vàng rơi trên bệ đá ngàn năm!...
Phất phới ngọn kỳ đài, rạng rỡ Thiên môn
Chẳng gióng trống khua chiêng cũng “hùng hùng cửu cửu”
Mai mãn báo thân ngôi Trời lại ngự
Khen ai kia khéo “làm đep mình Rồng”
Cỏ dại nghìn năm - lan, huệ cũng ta trồng
Ta - Đấng chủ quản oai danh rền khắp cõi
“Ngự tửu chuốc - Thập Cung chầu - Thê tử
Áo mão cân đai cấp cấp đăng đàn!”
Lệnh chỉ ban ra: “Quân xử Thần tử - Thần bất tử bất trung”
… Vẵng tiếng khóc - vực ái hà sấm động!...
Kìa Nương tử, sao tủi hờn má phấn
Chớ làm cho trắc trở cuộc vui chung
Mốt mai đây hồn xác lại tương phùng
Yến tiệc mở - vinh danh: “Người Mở Cõi”
Xác mục ruỗng bỏ rày nơi hạ giới
Rồi cũng tan thành tro bụi thôi mà
Hãy cười lên - Nương tử… lại cùng Ta
Nâng chén đợi, đây “Hoàng Hoa Ngự Tửu!”
… Hồn bỏ xác nhớ nghìn đêm không ngủ
Đêm thế trần cay mắt đỏ nhân gian
Áo mão cân đai - bia đá bệ vàng
Chẳng che được vết buồn trên sóng mắt
… Rồi “Lục Khúc Bi Hành Ca” cũng dứt
Đàn vỡ rồi - Bi hận cũng bằng không!!...
Tịnh Vân
Ngày: 16-11-2021