Quá quan
Ta chừng tóc đã đầm sương
Vẫn còn ngơ ngác bên đường cỏ hoa
Chuông chiều âm vọng xa xa
Giật mình sực tỉnh, nhớ ra... Đã chiều!
Lá rơi mùa cũ còn nhiều
Ngẫm trong cô tịch đủ điều vấn vương...
Gom lá chết - ủ mùa sương
Đốt lên thành lửa soi đường vô minh
À... Ơi - mấy dặm trường đình
"Quá quan trắng tóc"... Ta - Mình mất nhau
Nhớ thương bạc nửa mái đầu
Phù trầm cũng cuộc dãi dầu thân đơn...
Đợi nhau, qua những mùa sương
Nhớ nhau - về lại ngọn nguồn tìm nhau!
Ngàn năm mây phủ chiêm bao
Xót thân bào ảnh lạc vào bến Mê
Không dưng dưới cội Bồ đề
Lá rơi - nhớ thuở hẹn thề năm nao
Hốt nhiên mà tỉnh giấc sầu
Áo trần gấp lại, quay đầu... Ta đi!
Vị Lai Pháp
Ngày: 16-5-2018