Sầu đông

Gió quần thảo bên ngoài khung cửa hẹp
Giông tố về theo gió chướng mười phương
Rẽ vào đây - nơi quạnh quẽ cô phòng
Xáo tung hết chút bình yên còn sót lại!
Theo hơi gió, những lạnh lùng tê tái
Nỗi hàn âm làm buốt giá tâm can
Cảnh bình minh cũng hóa buổi đông tàn
Cả cõi thế bỗng dưng thành xa lạ!...
Hồn cô quạnh, thân lạc loài viễn trú
Vay ấm nồng một chút cũng bằng không
Hồn quẩn quanh thương xác tạm vô cùng
Sa bể tục - để muôn đường thống khổ!
Cơn gió hỡi - đi về qua khắp cõi
Giải phóng dùm cho thân xác tội tù
Để linh hồn nương cánh gió rời đi
Thân giả tạm trả về cho cát bụi!
Ơi rừng núi, chốn mây ngàn cỏ nội
Ơi suối nguồn, nơi dong ruỗi dòng xa
Mang hồn tôi theo với - cõi người ta
Lòng đã chán từ mang thân hữu hoại…
Cơn gió vẫn lạnh buồn - buồn tê tái
Lạnh nào hơn cái lạnh tự lòng sâu
Áo kép chăn hoa chẳng ấm nổi cơn sầu
Đêm quạnh quẽ một vầng trăng hao khuyết!
Mai đổi kiếp, chẳng mơ tuồng hoa nguyệt
Xin làm con nhạn lẽ giữa tầng không
Ngàn dặm xa rồi theo áng mây bồng
Thân xác lạnh nhòa tan cùng viễn cố!!
Tịnh Vân
Ngày: 1-2-2021