Có những lúc

Có những lúc dấu gai đời cài xới
Lại nhói đau - trái tim cũng đoạn đòi
Những vết sẹo tưởng đã liền da thịt
Lại trở mình… nỗi đau cũ lên ngôi!
Có những lúc giữa lòng ngày tất bật
Giữa đêm đen thao thức, lệ đôi dòng
Men đời ủ trên bờ môi đắng chát
Hóa vị đời - hư thực vẫn mông lung!
Có những lúc nơi đèn hoa mở hội
Trái tim đau - nỗi cô quạnh vô chừng
Giữa đồng loại ta như loài hoang thú
Lạc giữa rừng, chờ tay súng thợ săn!
Có những lúc lòng đau thèm ngã xuống
Ở nơi kia - đâu đó… giữa người dưng
Nơi cái lạnh đã trở thành vạn kỷ
Những vết thương như vết khắc trong hồn!
Có những lúc nơi phòng riêng cửa khép
Hồn tha hương muốn về lại cội nguồn
Nơi vĩnh cửu cũng chỉ là thoáng chốc
Để một đời luân lạc… hóa hư không!
11/10/2020
Tịnh Vân