Ngọc Lan
*************
Cảm ơn đóa hoa Ngọc Lan
Cho ta chút hương trời xa khuất
Để những ngày dài u uất
Giam mình trong lặng lẽ hương bay…
Những đêm trường xiêu lạc cõi trần ai
Hồn dõi theo hương tìm về ký ức
Nơi chỉ có điệu trầm ca thao thức
Ru mình trong nhung lụa thâm cung
Nơi sắc đẹp người phụ nữ đăng quang
Thành vật trang sức cài lên vương miện
Để Vua Chúa thêm phần hãnh diện
Lộng lẫy Ngôi Trời, khao khát mộng đồ vương!
Ngọc lan nồng hương…
Sắc màu trinh trắng!
Như nỗi buồn xa vắng
Ngậm ngùi, phiêu dạt hà phương
Vẫn Ngọc lan sắc trắng… giấc miên trường
Cô quạnh lẻ loi một thời xuân nữ
Mộng trăm năm hay ngàn năm - cuộc lữ...
Giấc quan hà cũng lạnh buốt như nhau!
Sóng lụa chập chờn, kèn nổi trống chao
Đêm Cung cấm vẫn ngọt ngào hương mật
Vẫn đâu đấy điệu trầm ca day dứt
Hồ say!...
Hoa lá dịu dàng, ngọc chuốt hương bay
Cánh trắng một đời gởi hương cho gió
Sao chẳng giữ cho Điện đài nhung lụa
Chẳng thơm nồng cho sóng áo Quân vương?
Ngọc lan ơi - trần ảo lụy nghê thường
Chuông với mõ chẳng mờ phai dáng ngọc
Manh áo vải vẫn chập chờn lẫn khuất
Đớn đau kia nào động đến “Mình Vàng”
Ơi Trào ca - tế thế với an bang!
Tay “xuống Chỉ” cả Trời - Người vâng phục
Đêm Cung cấm vẫn đèn hoa phụng chúc
Phấn hương bay - nhan sắc nhạt cô phòng!
Ngọc lan ơi - trần thế mấy tầng đông
Cánh sao rụng lạc xiêu miền hạ giới
Hoa vẫn trắng giữa chợ đời mông muội
Đêm vẫn dài, hương vẫn lạc ngàn phương
Bản Du ca trường diễn, lạnh u hồn
Đau thể phách… Ngậm ngùi thương phận bạc!
Tịnh Vân.
Ngày: 5-2-2020
