Khúc tiên du
Em hỏi tôi: đường nao về cố quốc?
Giữa mịt mờ sương khói bủa trùng vây
Em đứng đó, lòng ngậm ngùi u uất
Đếm buồn vui trên những đốt tay gầy
Xưa - xưa lắm... Một ngày nơi thượng giới
Quả vị nghìn năm động mối bi tình
Thương chúng nhân còn đau khổ điêu linh
Em xuống thế, nguyền độ trần một kiếp!
Quên áo mão cân đai, triều phục
Phấn hương phai - em dấn bước đăng trình
Cõi thế muôn màu ảo diệu, hư linh
Vẳng đâu đó điệu trầm ca thê thiết!...
Lòng bi mẫn - nữ nhi thành trung liệt
Mối quan hoài lóng lánh giọt châu sa
Cõi trần miền đem chí cả bôn ba
Gieo giống thiện thay đời cho nghiệp dữ!
Tâm từ ái... Sá gì son phấn cũ
Gót tiên nương pha gió bụi kinh thành
Em cô đơn, lặng lẽ bước di hành
Manh áo vải thay lụa là nhung gấm
Em kêu gọi những quyền năng tối thượng
Cứu tha nhân từ rộng lượng trái tim
Những vòng quay định mệnh lớn dần lên
Đôi môi nhỏ đã bao lần biết khóc...
Đêm trần thế dài theo chiều cơn lốc
Em một mình giữa ly loạn mười phương
Đem xác thân mình che chắn bão giông
Đem công ước, giáo điều làm lá chắn!
Đôi vai nhỏ gánh nghiệp đời thầm lặng
Bước liêu xiêu che bóng ngã đường dài
Ngoảnh lại sau lưng chỉ tiếng thở dài
Đường vạn dặm vẫn còn pha máu lệ!...
Sau trước mịt mờ, đêm trần thống hối
Em vùi mình trong sâu thẳm niềm đau
Mịt mờ trăng, hun hút gió triền cao
Âm u tiếng vạc hờn đêm não nuột!
Tay vuốt mặt, gió sương rồi một kiếp
Mưa cao nguyên lướt thướt dạo qua thềm
Mặt trời lên- đêm xuống - mặt trời lên!...
Vẫn còn đó khúc triều thiêng vẵng vọng!
Hẹn em nhé - ngày trở về cõi mộng
Bụi trần ai chẳng vướng gót hài tiên
Bay lên cao, nương cánh gió ưu phiền
Em vụt mất... Nhân gian còn lệ sử!...
Tịnh Vân
Ngày: 16-8-2019