*** HÓA THÂN ***
Giữa hoang lạnh trôi dài cõi thế - ta đi!
Vầng trán mỏng hằn vết nhăn tiền kiếp
Đôi mắt lạnh dấu một trời sao lạc
Bóng chao nghiêng, che gót mỏi đường trần!
Giữa thế nhân hội tụ - ta ngồi
Nghe lao xao lời phẩm bình, huấn dụ
Thấy ngơ ngác những con người tự thú
Co mình trong nhộn nhịp buổi phong quang
Giữa một trời rạng rỡ ánh dương
Ta góp nhặt những thờ ơ, tẻ nhạt
Nhân thế đầy những đam mê, khao khát
Ta - điệu kèn lạc giọng giữa bè cao!
Bên cạnh loài người ngạo mạn theo nhau
Cố gắng lập nên bao nhiêu kỳ tích
Giữa không gian ba chiều hạn hẹp
Biết tìm đâu chỗ đứng của tâm linh!
Bên những điện đài nghi ngút khói hương
Những linh hồn đã rời xa tục thế
Giữa trầm mặc, oai nghi ước lệ
Mõ chuông kêu khản giọng luân hồi!
Bên phố phường huyên náo muôn người
Ta như loài thú hoang cô độc
Lặng lẽ ngắm trên từng ánh mắt
Bóng tối, đêm đen thầm vụng đi về!
Với bạn bè - với những người thân
Cho phép ta thêm một lần xin lỗi
Những đêm trắng gục đầu sám hối
Ta trở nên lãnh đạm tự lâu rồi!
Nỗi cô đơn dài thế kỷ - nào vơi
Như bóng theo ta một đời câm lặng
Như đồng hóa với hình hài hữu hạn
Ta với Mi cùng một: “Án - chung - thân”!
(Tịnh Vân Thi tập - Tập 17)
Ngày: 6-3-2019