- {{item.pageName}}
Mẹ Diêu Trì thuyết giảng
- Mẹ Diêu Trì:
Mỗi người giữ một bản địa, mỗi người giữ một quốc độ, mỗi người giữ một cung đình. Cuối cùng áo mão cân đai từ đó mà say sưa, nghiêng ngả không còn biết đường về nữa… Thế thì hỏi Diêu Trì ta còn về được cõi trên mà ngồi trên ngôi cửu ngũ nữa hay không?
Chính vì vậy, ta nói cho biết rằng: Kể từ ngày hôm nay trở đi, tất cả những con người nhỏ bé ở đây chứng kiến - Ta nói rằng: “Kể từ bây giờ trở đi: trừng phạt, trừng phạt, trừng phạt!… Không có dung dưỡng nữa đâu, không có động lòng, không có yêu thương nữa đâu - Yêu thương các con, các con hư hỏng quá rồi. Yêu thương nó, nó xuống trần không còn biết đường về nữa. Đã là phần Linh căn, trừ khi ta không biết ta là ai, ta còn lầm đường lạc lối. Ta đã biết ta là ai thì tại sao ta không đứng vững trên đôi chân của mình để trở về? Tại sao ta đã biết ta là ai rồi mà vẫn phạm vào sai lầm, sai lầm nghiêng ngửa, sai từ trước sai đến sau - Tại sao vậy?
Bây giờ ta bước sang một vấn đề mới. Vấn đề quan trọng nhất hiện tại bây giờ. Nếu cô Lan các con nằm xuống, các con tới đây thắp ba cây nhang, các con có khóc hay không? Có ai không rơi một giọt nước mắt nào không? Tất cả đều khóc! Thế thì tại sao bây giờ không để nó yên đi. Ta đã nói rồi: Để cho nó yên tệ nhất là phải 2 năm. Trong vòng 2 năm đó nó mới mong gột rửa được hết bụi trần. Trong mấy mươi năm nay, trong quá trình hành đạo độ đời, nó đã can thiệp vào quá nhiều oan nghiệt. Thế thì bây giờ, ta đã nói rồi - Diêu Trì ta đi mỏi chân, nói mỏi miệng. Chuyện ta nói không phải một lần - ta nói năm lần, mười lần, hai mươi lần… Thế mà bây giờ vẫn cứ tụ tập, tụ tập như thế này, nay người này tới, mai người kia tới.
Ở trong người Cô Lan các con có thiếu Điển nào hay không? Nhưng nếu bây giờ cứ nắm níu lấy nhau, cứ luyến lưu nhau giống như là chia tay trên một chuyến tàu. Bây giờ người đi, người lại cứ nắm hoài không muốn buông nhau ra. Nếu cô Lan nằm xuống rồi, còn nắm níu được không, còn luyến lưu được không, còn chờ đợi được không, còn năn nỉ được không, còn cầu cạnh được không, còn ân cứu được không?... Muốn như vậy thì bây giờ phải biết nhẫn nhục chờ đợi - Tại sao không nhẫn nhục chờ đợi, ta nói không biết bao nhiêu lần rồi: “Để cho con Lan nó yên đi” - Diêu Trì ta muốn như vậy đó.
Bởi vì ta bảo rồi: Ít ra phải 2 năm nữa thì nó mới mong gột hết được một kiếp trần tạo nhiều hệ lụy, nhiều cái oan chướng. Nghiệp chướng của ai? Tất cả các anh chị em Vị Lai Pháp đây có ai không có nghiệp chướng không? Nghiệp lớn, nghiệp nhỏ, nghiệp cao, nghiệp thấp- nghiệp bày kiếp trước, nghiệp gieo hiện kiếp, nghiệp ông bà tổ phụ… tất cả đều choàng lên đầu con Lan. Nó lảnh hết, nó gánh hết - Ai theo nó năm năm là nó trả nghiệp năm năm, mười năm nó trả nghiệp mười năm. Khi mà các con quỵ xuống cô Lan có quỵ hay không? Các con quỵ tới đâu là cô Lan quỵ tới đó.
Chính vì vậy, ta nói rồi: Không phải nắm níu nó là theo nó, đem cho nó miếng thịt miếng cá, dâng cho nó một miếng ngon, một vật lạ mà trả nghĩa nó, trả ơn nó được đâu. Bây giờ cố gắng để cho nó được yên trong vòng hai năm trời đi - Để cho nó được gột rửa hết tất cả bụi trần bám vào nó trong mấy mươi năm nay. Mỗi một lần nó can thiệp vào một cái nghiệp nào đó là nó tạo một cái nghiệp mới cho nó. Các con đâu biết rằng: Khi tạo một cái nghiệp từ tiền kiếp, từ hiện kiếp - đến khi cô Lan đứng ra giải cho các con, các con tưởng rằng giải xong một nghiệp là cô Lan cười sung sướng được hay sao - thực ra, cô Lan các con gánh nghiệp đây này. Nó gánh nghiệp bởi vì nó làm sai. Nó lảnh Ấn xuống trần này đâu phải là để che bên này, chắn bên nọ, để dìu bên đây, đỡ bên kia như vậy!
Các người bổ nghiêng bổ ngữa rồi ngã quỵ - và nó phải dìu các người đứng lên mà đi. Khi nó dìu các con đi thì quần áo của nó lấm láp bụi trần. Nó có còn giữ được cái áo xinh đẹp của cõi Trên nữa hay không? Bên đây dính bụi, bên kia dính bùn, bên này dính lầm dính lụi, bên nọ dính phân dính rác - Nói xin lỗi, cõi trần này dơ bẩn đủ mọi đường, tạo nghiệp đủ mọi đường hết. Bây giờ nó gánh cho các con, nó gánh hết nghiệp tổ phụ các con, nghiệp ông bà cha mẹ các con, nghiệp chồng, nghiệp vợ, nghiệp con, gánh nghiệp bản thân của các con nữa. Nó gánh tới hoạn nạn, tới tai ương… nó gánh hết. Có phải nghiệp quả anh chị em Vị Lai Pháp con Lan gánh hết rồi không? - Ngày hôm nay thất bại, con Lan gánh. Ngày mai ngã xuống, con Lan gánh, ngày mốt bịnh hoạn, con Lan gánh. Có phải vậy không?...
Chưa có một nhánh Đạo nào mà người thủ lãnh lại chịu thê thảm đến như vậy - Tất cả các nhánh Đạo khác đều không thế. Rõ ràng một điều: các con đi Bắc về Nam các nơi, các con đến đền - điện - miếu - phủ, đến chùa Mẫu, các con đến các noi chốn thờ cúng Tiên - Thánh - Thần - Phật… thử mà xem coi. Xem coi những người chủ trì, những người trưởng đạo tràng người ta sung sướng đến chừng nào. Áo mão cân đai ngồi lên ngai cửu ngũ, áo gấm tốc lên đó, ngồi tán hươu tán vượn như thế nào. Có người quỳ lạy dưới chân. Có người lên xin chữ ký. Có người khiêng kình kình tới mà cúng mà dâng. Có người hầu kẻ hạ bên đây, bên kia… Bảo cái tràng phang, ngựa xe, áo mão cân đai. Các chư vị tổ thầy đăng đàn thuyết giảng đi đâu có tràng phang, bảo cái, đỉnh trầm hương rước - Cô Lan các con có gì không?
Cô Lan các con “nhất y nhất quỡn” mà đi trong cõi trần. Miếng ăn chưa đủ, tật bệnh suốt ngày. Lảnh nghiệp của các con mà đau mà bệnh đó - Hỏi ai?... Hiện tại ba năm nay ít chữa bệnh, không làm nữa mà vẫn đau đớn mỗi ngày không đứng được, cũng vì các con chưa chịu buông ra đó. Cũng vì nghiệp của các con chưa thông, cũng vì sự vô minh của các con chưa tỉnh. Mỗi con nhỏ này thôi, nghiệp nặng nề biết cỡ nào - cô Lan thì năn nỉ , kêu cầu với ta bao nhiêu lần để xin cứu nó - Đến giờ phút này nó được thoát, có phải dễ hay không? Nếu mà nghe lời ta bỏ luôn, muốn ra sao thì ra, bởi vì đã hết mức dìu đỡ trong gần chục năm nay rồi mà vẫn không đứng được…
Ta đã nói rồi, ta không bảo là tìm đến cô Lan, xem cô Lan làm trọng, nghe lời cô Lan. Nhưng ta nói tin đâu thì tin chỉ một chỗ, một nguồn thôi - Đừng có “năm cha ba mẹ”, đừng có ai nói gì cũng tin. Lại chỗ này thầy nói cũng tin, lại chỗ kia bà nọ nói cũng tin.… ta quá sức mệt mỏi với các con rồi!
Chính vì vậy - bây giờ cứ mỗi một lần nó kêu ta về thì ta buồn hay ta vui? Ta buồn hay ta giận? Mà khi ta buồn, ta giận lên rồi đòn này ai lảnh - đòn này cô Lan các con lảnh chứ ai vào đây? Ta nói đến rát cổ họng, ta nói đến mức ta đứng không vững, ta đi về không an tâm, nửa đêm ta không ngủ được nữa.... Diêu Trì ta là người khổ nhất trong các cung.
Ở tại cung Thiên Hoàng, Diêu Trì ta khổ nhất - bởi vì ta là người điều binh, khiển tướng hành xử mà. Hành xử tất cả 4 phương. Bây giờ coi nè: Trời ơi! Nó tan nát, nó thê thảm… Nhìn bên đây, bên kia - đứa ngã trong rượu thịt, đứa ngã trong sắc dục, đứa ngã trong danh lợi, đứa ngã trong tình phẩn… Hỏi chứ ta còn sống được nữa không, ta còn sung sướng, còn mãn nguyện được nữa không? Thế thì ta dẹp đại hết tất cả cõi trần này đi, hất tất cả áo mão cân đai đi - Cho tất cả chúng nó đi “chung một xuồng” - đưa chúng nó đi ra ngoài cõi hư không kia hết đi. Tạo cho một cõi riêng mà giam nó hết đi. Phải không? Đáng như vậy không? Đáng lắm chứ! Còn bây giờ nó vô minh cho đến độ dìu đỡ nó năm năm, mười năm, ba năm, bảy năm… Cuối cùng cứ buông ra là nó ngã. Thế thì dìu nó làm gì? Nó có xứng đáng để được dìu hay không? Không - bỏ cho nó chết đi. Tại sao lại dìu nữa làm gì? Ta nói như vậy đó!
Chưa có một đạo tràng nào mà người chủ đạo tràng lại thê thảm như Cô Lan các con hết. Có được bao nhiêu người, thế mà bây giờ chịu như thế nào? Có phải rõ ràng không, bữa nay chịu người này, ngày mai chịu người kia, ngày mốt chịu người nọ… Bây giờ - bao lâu nay không chữa bệnh, không hành xử, không làm gì nữa - thế mà vẫn ngã hoài. Nay ngã người này, mai ngã người nọ, mốt ngã người kia. Ta đã bảo là “buông, buông, buông”… mà cứ không chịu buông bỏ. Ta nói rã cổ họng ra rồi. Mà tại làm sao vẫn không nghe lời ta vậy? Đến giờ phút này mà vẫn cứ nay chiều, mai lụy, nay kéo, mai cầu. Là sao vậy?
- Cô Lan:
Dạ, con biết hôm nay là ngày vía của Mẹ, Mẹ rất bận. Cả một cõi thế gian này, còn bao nhiêu cõi nữa, chứ không phải một mình chúng con… Mẹ ơi, tha thứ cho chúng con, chúng con đã làm cho Mẹ bận tâm. Để cho Mẹ làm xong việc của Mẹ. Con thỉnh Mẹ hồi cung. Mẹ ơi, con không muốn để cho Mẹ ở lâu để cho Mẹ thêm đau lòng vì sự vô minh của chúng con.
- Mẹ Diêu Trì:
Chưa. Ta nói chưa xong đâu. Chuyện đó để sau đi!
- Cô Lan:
Mẹ - thôi Mẹ giận cho Mẹ trút một lần. Chúng con hư thì Mẹ rầy chúng con để chúng con tỉnh Mẹ ơi!
Ngài thích ca về đây rồi - Con kỉnh chào ngài Thích Ca.
- Độc Giác Phật:
Ta không phải Thích Ca Mâu Ni. Ta là Độc Giác Phật.
- Cô Lan:
Dạ. Con kỉnh mời ngài Độc Giác Phật.
- Độc Giác Phật:
Cô Lan đứng yên đó đi.
- Mẹ Diêu Trì:
Ta nói tiếp đây.
- Cô Lan:
Dạ. Con kỉnh mời Mẹ. Mẹ rầy, dạy tiếp cho chúng con.
- Mẹ Diêu Trì:
Có muốn nghe ta nói không?
- Cô Lan:
Con cũng không biết nữa? Mà con biết Mẹ muốn nói gì rồi. Nhưng Mẹ ơi, con người ai cũng bạc đầu hết rồi, một chút sai lầm thôi thì Mẹ ơi, con Mẹ hư thì Mẹ trừng, Mẹ phạt đã đủ, con biết “thương con cho roi cho vọt”. Mẹ còn mắng là Mẹ còn thương, bởi vì nếu Mẹ không thương, Mẹ bỏ để cho nó ngã nó không biết mình ngã, nó gieo nó không biết mình gieo, nó gặt nó cũng chẳng biết mình gặt.
Mẹ ơi, thôi thì con xin Mẹ. Mọi sự khuất lấp gì đó, xin Mẹ chớ phô bày. Thôi thì cứ để chị em chúng con tự nghiệm. Mẹ thương thì con xin Mẹ, người nào cũng bạc đầu, đừng để cho mất đường đi lối về. Một bước sa ngã, con xin Mẹ ứng cứu để chúng con còn vững trên đường đạo, để chúng con trở về bên chân Mẹ. Vì nếu chúng con còn sa ngã thì Mẹ còn đau đớn lắm. Chúng con còn đọa lạc thì lòng Mẹ ngồi trên ngôi cửu ngũ cũng không an.
Mẹ ơi, con biết, con biết rằng con khổ đến chừng nào, con đau đớn chừng nào thì lòng Mẹ cũng đau đớn chừng đó. Con đã từng thấy Mẹ khóc trước mặt con khi thấy con trong cơn đau đớn - Mẹ ơi, tấm lòng của Mẹ như trời biển. Con hiểu hết. Con cầu xin Mẹ. Thôi thì Mẹ ơi, Mẹ nguôi giận. Chúng con ở đây, chị em chúng con nghe hết rồi, hiểu hết rồi. Chúng con cũng tự hứa với lòng rằng sẽ cố gắng chỉnh sửa.
Mẹ ơi, con cầu xin Mẹ. Ngày hôm nay, để cho chị em cúng chiêu đãi âm phần cho trọn vẹn ngày hôm nay. Chị em hiểu rồi. Con cầu xin Mẹ! Con cũng sẽ nói với chị em rằng qua hôm nay - thôi thì chị em đừng lui tới với con nữa, để cho con được an định một thời gian.
Dạ thưa Mẹ. Con hứa với Mẹ là chị em sẽ không tụ tập ở đây nữa. Ở đây, bữa nay có tất cả chị em rồi. Con xin chị em thề dưới chân Mẹ rằng sẽ không tụ tập ở nhà con nữa. Nhưng con xin Mẹ, con không muốn bỏ chị em giữa đường. Rõ ràng một điều, nếu con bỏ thì con bỏ từ lâu rồi. Bây giờ con xin Mẹ, việc nào thì cho con được làm trọn.
Những người cao tuổi như chị MT, chị Th thôi thì chỉ lo tu tập thôi, không phải lo hành đạo nữa…
- Mẹ Diêu Trì:
Chính vì không hành đạo mà còn không chịu tu thân. Chính vì vậy Diêu Trì ta mới giận.
-Cô Lan:
Con xin chị em ngày hôm nay, chị em thương mà hiểu cho con một lần đi. Một năm, hai năm, cho đến khi nào con nhẹ hết nghiệp rồi thì chị em lại tụ tập với nhau như xưa. Bởi vì rõ ràng ở trên cõi trần thế này, những phần Linh căn bước trong cuộc đời này rất là cô đơn quạnh quẽ, rất là lạnh lẽo hoang vu. Bởi vì xung quanh chúng con chỉ toàn là tà ma ngoại đạo, chứ chánh đạo không có mấy người. Chính vì vậy chị em muốn tụ tập cùng nhau, cùng thương yêu nhau, gắn bó với nhau còn hơn cật ruột.
Mẹ ơi, con xin với Mẹ.
- Mẹ Diêu Trì:
Chuyện đó ta chưa nói.
- Cô Lan:
Con nghĩ là một năm, hơn một năm nay, con nhớ rồi: Ngày hai bảy cuối năm, năm trước là ngày con đi bệnh viện chẩn bệnh hai lần vì ra máu cổ họng, ra máu mũi… Con biết. Cái nghiệp này nó còn khủng khiếp hơn cái nghiệp kỳ trước, chín tháng liền con bị hành là do không chịu chuyển Huyền Môn Lược Ký ra Trung Tâm Tiềm Năng. Mẹ ơi lần này con bị hành, con nghĩ là do con không nghe lời Mẹ vẫn còn tụ tập chị em.
- Mẹ Diêu Trì:
Không, sai lầm! In Huyền Môn Lược Ký tập ba đi thì nghiệp dứt.
- Cô Lan:
Mẹ. Cho con xin thưa với Mẹ, Huyền Môn Lược Ký tập ba hiện tại bây giờ con không có tiền in. Con muốn khi nào bán đất xong con sẽ in. Nhiều chị em cũng muốn bỏ tiền hỗ trợ để mà in, nhưng con không muốn. Bởi vì như thế này mẹ à: để chị em bỏ tiền ra rồi lòng con nặng nề lắm. Bây giờ con bỏ chị em, con rời chị em mà bảo chị em đưa tiền cho con in Huyền Môn Lược Ký. Con không muốn!
- Mẹ Diêu Trì:
Hừ.. Huyền Môn Lược Ký là của mi đó sao? Đại Đạo được vinh danh là công lao của một người hay sao? Đường tu trọn đạo là nghĩa riêng của một người hay sao? Chính danh được tôn xưng là không xứng đáng hay sao?
Những việc mà Cô Lan làm mấy mươi năm nay. Cái ơn, cái nghĩa, cái tình trả như thế nào cho trọn?
- Cô Lan:
Dạ. Con hiểu rồi. Chúng con sẽ từ từ tính lại. Dạ thưa mẹ!
- Mẹ Diêu Trì:
In Huyền Môn Lược Ký ba xong đi rồi hết nạn. Ta nói đó. Còn bây giờ, Th ngồi xuống đây. Ta không có thời gian nữa đâu. Kỉnh dâng lên giữa trán đi. Nguyện gì, hứa gì nói đi ta nghe.
- Cô Th:
Con nguyện với Mẹ, từ nay trở đi con chỉ đi một đường. Con hứa với Mẹ từ nay trở đi con không đi đứng linh tinh nữa. Con hứa với Mẹ từ này trở đi chỉ ở nhà, quỳ dưới chân Mẹ thôi.
- Mẹ Diêu Trì:
Nghe ta nói đây. Ai nói cái gì thì mặc họ. Dù lời ong tiếng ve, dù danh xưng đạo cao đức trọng cỡ nào cũng đừng mê lầm mà nghe theo - Có được không?
Ta đã nói rồi. Ngồi dưới chân Mẹ Diêu Trì, ngồi dưới chân Mẹ Quán Âm mà sám hối đi, quay vào trong tâm là thấy Phật. Việc gì xà bát đi tìm ở ngoài đường! Ai nói gì mặc ai. Ai cho gì không lấy. Ai ban cái gì không nhận. Có đi đến chùa lạy Phật cho vui rồi về. Không nghe lời ai. Ai biểu cái gì không nghe lời hết. Hứa với ta không?
Ai dạy gì cũng nghe, ai nói gì cũng nghe. Cái tâm sao mà dễ chao đảo đến như vậy. Vậy mà làm Thánh mẹ bao nhiêu năm nay, có phải tội hay phải công? Có xứng đáng hay là không? Hay là muốn ta bãi chức? Chính vì vậy mà ta bảo bỏ cho chết. Chính vì vậy mà ta không muốn cho trở về nữa đó. Tại sao mà con xuống trần, trần xác con lại u mê đến như vậy? Các vị thầy đó áo mão cân đai có chưa, có thấy họ mặc áo mão cân đai chưa? Mà có áo mão cân đai đi nữa, họ phán sao nghe vậy là sao? Con cao hay con thấp hơn họ mà họ nói sao con cũng nghe, họ biểu cái gì con cũng nghe vậy? Đó, cái sự vô minh đó - Ngày hôm nay trả giá bao nhiêu năm thê thảm thấy chưa?
Ngày hôm nay, không nhờ Cô Lan cầu cạnh, năn nỉ, khóc lóc biết bao nhiêu lần với ta thì ngày hôm nay ta chẳng có rộng lòng với con đâu. Con muốn ra sao thì ra đi, ta bỏ. Con thích đi con đường nào thì cứ đi… Nhưng dầu sao con cũng là người của ta, ta bỏ con ta cũng chẳng đành - Ngày hôm nay ta cứu cho một lần, ráng mà nhớ cho kỹ đi. Hết một kiếp này lo mà ân hận, mà sửa chữa đi - Đừng để sa lạc đường tà nữa nghe chưa!
Giận quá là giận, giận quá là giận!... Tuổi già năm sáu mươi niên, đau đớn khổ ải đã từng - thế mà ai nói sao nghe vậy. U mê đến thế thì thôi.
- Cô M Tr:
Dạ, con kính xin Mẹ. Cho phép con thưa với Mẹ, xin Mẹ cho phép con được in Huyền Môn Lược Ký. Bất cứ giá nào con cũng làm. Xin Mẹ chuẩn cho con.
- Mẹ Diêu Trì:
Ta muốn trong đạo tràng này, tất cả chị em đây hỗ trợ lẫn nhau in Huyền Môn Lược Ký đi, in ba trăm quyển Huyền Môn Lược Ký - cho xong hết đi. Bởi vì rõ ràng một điều rằng: Công trình không phải của Cô Lan. Công trình này là công trình của đạo tràng. Công trình này là công trình của một nhánh đạo, chứ không phải của riêng Cô Lan. Trong thời buổi này, trong thời điểm này, Cô Lan đang đi vào hoạn nạn, nghiệt ngã… Mà ta nói rồi, các hoạn nạn, nghiệt ngã này là do các con gieo ra chứ không phải Cô Lan đâu. Cô Lan bị là do các con!
Bây giờ in đi - in Huyền Môn Lược Ký cho trọn vẹn hết đi là Cô Lan hết hoạn nạn. Ta nói rồi!