- {{item.pageName}}
KHÚC LINH CẦU
Hồn vẫn thế - đường mây ta trở lại
Chốn thâm sơn đón gió núi mưa ngàn
Đem lòng son trang trải trước bệ vàng
Nghe thổn thức âm vang từ huyết mạch!
Đây đất Mẹ thuở cha ông mở nước
Đây hồn thiêng sông núi vọng tiền thân
Hồn ta say… đá núi mộng huyền âm
Giọt sương rụng, thuyền trăng treo lờ lững
Cõi náo động theo người nơi Cửu điện
Khúc Triều thiêng đồng vọng - thế trần say!
Vượt ngàn xa… Chưa rạng dấu chân ngày
Mang chí cả về treo nhành lộc chủ
Thiên Cấm Sơn đất - trời - người hội tụ
Tiếng chuông ngân gióng giả điệu lâm hành
Thủy Đài Sơn trời - mây - nước vòng quanh
Ai kẻ tục vượt đường mê, lần bĩ ngạn
Nguyên Nhung hỡi - đâu thiên binh vạn mã
Cõi trầm luân náo động… Dẹp can qua!
Cho thế gian bừng tỉnh giấc Nam Kha
Cho vẹn vẻ bước Hoằng - Khai - Đại - Đạo
Ơi Thất sơn - những Linh Thần ẩn ngự
Chốn non xa - hồn Linh Tử quy về
Cúi đầu xin cho vạn loại tỉnh hồn mê
Theo gót Mẹ tu trì cho vẹn vẻ
Xin Đấng - Ngôi - Cao thấu lòng con trẻ
Trần ai hội này thảm quá… Mẹ Hiền ơi!
Ngàn vạn Chơn Căn chống đỡ cũng mòn hơi
Địa ngục mở, chôn vùi bao khát vọng
… Mai trở lại cùng phố phường loạn động
Chúng con mang theo tình Mẹ bao dung
Chốn thâm sơn vẫn đó… rạng Huyền Linh
Lòng hoài vọng một ngày kia trở lại !!
( Kỷ niệm 02 ngày Đạo tràng Vị Lai Pháp về Châu Đốc để nhận Năng lượng của Quần Tiên Hội )
CHỚ NGÃ TAY CHÈO
Như chiếc lá giữa dòng chìm nổi
Pháp khai sinh thuở trời đất dậy ba đào
Giông bão trùng trùng - tứ phía xôn xao
Thuyền ngược gió đón đầu cơn sóng dữ
Gian truân lắm - nãn lòng bao thủy thủ
Ngã tay chèo, qua ngàn dặm bôn ba
Bỏ thuyền không - về phố chợ xa hoa
Hồn lại đắm giữa đôi bờ hư thực!...
Đời vạn nẻo, lạc loài thân du mục
Lời nguyền xưa khuất lấp bụi thời gian
Mõ chuông kêu mờ ảo dấu tiền thân
Men tục lụy ngấm đôi bờ sinh - tử
Áo trần khoác, vọng trần mang - thấy đủ
Mơ màng chi cơn gió lạc ngoài song
Mặt trời lên rồi đêm xuống… Mặt trời lên!
Ngày qua mất - nghìn ngày sau vẫn vậy
Người ngụp lặn ở giữa dòng mê mãi
Sóng phù trầm che lớp lớp tai ương
Men giả trần vùi gấp mộng thiên lương
Đêm vịnh sử ngậm ngùi thương người đã ngã!...
……………………………………………
Nước vẫn trẩy - thuyền dong ngàn phương lạ
Buồm vẫn căng, sóng cả dậy trùng dương
Pháp ngẩng đầu đón mây gió ngàn phương
Nguồn dịch chuyển chẳng bao giờ hoại diệt
NÓI CÙNG EM
Em như loài hoa mong manh
Trên vườn đời rã mục
Ta gọi em - giữa mùa chuyển tiếp
Em có nghe?!...
Ta gọi em giữa mùa phong ba
Khi nhân thế còn chìm trong mê lộ
Em và những cơn đau -
Cũng đủ là bão tố
Sao không như loài chim thiên di…
Đến tự phương nào, sao mãi chẳng rời đi?
Để những cơn đau cứ âm thầm mọc rễ
Những chủ thuyết định đề cũng chỉ là ước lệ
Sao chẳng hề qua - bóng tối phủ bên đời!!
Em là ai… và tôi - tôi là ai?
Từ đâu đến, chúng ta từ đâu đến?
Tôi và em cách xa nhau ngàn dặm
Sao chung cùng sự đau đớn triền miên…
Em cứu người, em cứu được mình không?
Tôi lặn lội… vì tha nhân mà đền trả
Những đêm dài - mười ngàn đêm có lẻ
Ngày bể dâu, cũng ngần ấy đoạn trường
Ngẩng lên trời cao hỏi mây gió ngàn phương
Đây bể thảm… biết bao giờ lấp cạn!
Hỏi Ngu công
Người phá núi vẽ đường qua cõi loạn
Hỏi Nữ Oa
Người đội đá vá trời
Theo dấu tiền nhân bày chuyện đổi dời
Chỉ đem thân xác trần ai làm bệ phóng
……………………………………
Đêm rướm máu, buồng tim chừng uất nghẹn
Tôi khóc cùng em - như khóc cho mình
Biết bao giờ thôi thống khổ điêu linh
Thương em lắm… Và cũng thương Tôi nữa!!...
04/05/2017
( Gởi tặng “Ni Hồng” - vì cảm xúc “đồng bệnh tương lân”! )
KHÚC DU CA
Bản du ca cuối cùng của người không còn đất sống
Rồi sẽ về đâu - những linh hồn đáng thương
Ta cùng nhau qua sầu thảm, tai ương
Hồn với xác - trên chặng đường sau cuối
Đêm u tối, đêm nhập nhằng mê muội
Quay - quay - quay… và đau - đau - đau!...
Cả một trời hoang hoãi, ngã vào đâu
Đêm quấn siết, nghiệp oan còn đeo đẳng
Hồn chẳng bay lên, xác không nằm xuống
Đọa đày nhau chi lắm… xác hồn ơi!
Hồn không thương xác đau đớn tả tơi
Xác chẳng xót hồn rã rời than khóc
Bản du ca chỉ cung trầm thê thiết
Đến bao giờ hoại diệt - xác hồn ơi!
Ta dìu nhau qua hết những chặng đời
Đừng khóc nữa - xác hồn ơi… đừng khóc!
Nơi vực thẳm rừng gươm nào chờ chực
Cõi u linh, ngục thất lạc mê đồ
Không lối ra - hồn xác đẩy rồi xô
Hồn bíu xác… khóc gào trong mê loạn!
( Đòn đánh đổi cho lễ cúng siêu thăng cho những vong hồn chết nước )
CÁI TÔI
Những vết thương không thể liền mặt, những tâm tình không thể sẻ chia - niềm hạnh phúc khó nắm bắt, và nỗi cô đơn như thực thể bên đời!…
Người ta cứ vô tình làm tổn thương nhau, tổn thương người khác mà không biết - hay không cần biết? Cọng gai, hòn đá, mảnh chai… là những thứ tồn tại hữu hình, là “vật ngoại thân”, dễ thu hút tầm nhìn kẻ khác, dễ thu vén và bôi xóa - những chai sạn trong tâm khó thể nhòa tan…
Người ta biết vứt bỏ những chướng ngại bên ngoài, chướng ngại trong tâm sao chẳng chịu san bằng? Con người là một “sinh thể” hữu hình, hữu hoại - tồn tại hay biến mất đều là định số. Thế nhưng cái định số ấy có thể đổi thay bằng sự cố công “chuyển dời nghiệp quả”. Thượng đế lòng lành đã ban tặng cho loài người sự sống và cả công năng “chuyển dời sự sống” - thay cho loài động vật chỉ biết sống theo bản năng, chuyển dịch sự sống theo bản năng. Nếu cứ “sống theo bản năng”, chẳng khác nào ta đã thoái bỏ cái giai tầng cao nhất của tâm thức, nơi tồn tại những tinh hoa chắt lọc tự nghìn năm. Tự nuông chiều, cho phép ta làm những gì ta thích, nói những điều ta muốn, đến những nơi ta cần - mà không cố công dịch chuyển, chuyển xoay, tạo tác… thì chẳng khác nào nuông chiều cho “Cái Tôi” của mình hiện diện, lên ngôi!
“Kẻ thù của Ta là chính Ta” - Cái Tôi là kẻ thù duy nhất tồn tại song hành cùng ta, qua suốt từng chặng đời sau lưng, trước mặt… Cái Tôi là “ma chướng” của người thiện đạo, xây dựng lũy thành cho chướng nghiệp thăng hoa. Cái Tôi be bờ đắp đập, ngăn cản dòng chảy của suối nguồn hạnh lạc trong tâm. Cái Tôi làm nền tảng cho chướng nghiệp lên ngôi, giầy vò tâm thức, phá bỏ cái rào cản của thiện căn. Cái Tôi dung dưỡng cho ngọn cỏ dại khai sinh làm hư chất đất, khiến hoa trái chẳng thể đâm chồi.
Người ta biết nhặt bỏ sạn sỏi, gai ngạnh trong vườn, không để làm đau vạt đất - biết bắt sâu tỉa cành để dung dưỡng mầm cây. Sao chẳng biết lau rửa tâm mình cho sạch, để nguồn cội ân phúc được đâm chồi?!
Trên một vạt đất “thuần chủng” chỉ có thể trồng một loại cây, nếu gieo trồng đủ thứ linh tinh, tất chúng phải cạnh tranh với nhau tìm đường thủ thắng, để được vươn cao - hóa ra cỏ dại tràn lan, làm thui chột mầm cây, hoa xinh trái ngọt chẳng thể đâm chồi!
Bản chất của “Cái Tôi” là lòng sân si tranh chấp, thói cực đoan bảo thủ lộng hành, có sự kiêu mạn làm đà và “ma chướng” đẩy xô… Khi con người ta không làm chủ được mình, để cho bản chất tiêu cực lên ngôi - liệu có đáng mặt là một “đấng nam nhi’, anh hào, hay bậc làm cha, làm mẹ? Ta làm gương cho con cái điều chi, khi bản thân chẳng khống chế được thói ngông cuồng tự thị, tính bực bỏ sân si chẳng cần che dấu, khi không kềm nén được bản thân - Ta tự làm cho mình trở thành “một lò thuốc súng”, sẵn sàng nổ tung vì một ngọn lửa vô tình!
“Hãy đếm đến 5, đến 7 trước khi muốn nói điều gì - Hãy đếm đến 10 khi đang cơn giận dữ… Hãy hít thở thật sâu trước khi muốn bộc lộ “cảm xúc cực đoan” - Bạn sẽ thấy mình không còn muốn thốt lên tiếng nói, sẽ thấy những câu biếm nhẽ, lời chỉ trích, sự bực bội nóng nảy “xìu” xuống như quả bóng xì hơi - và cơn giận trong tâm trở nên nhạt nhẽo, những lời sắp tuôn ra thành thô thiển, kệch cỡm, khó coi…
Tóm lại - chỉ cần biết “khống chế nội tâm”, ta đã làm chủ được chính mình, không để cho sự nóng nảy, bực dọc tạo nên “chứng tích”.
… “Thắng được vạn quân không bằng tự thắng chính mình” - Người xưa nói vậy!!
Ba ngày Xuân đã qua đi - ta trở lại “lối mòn xưa cũ”, lại “bắt sâu tỉa cành” cho thắm đẹp những mùa hoa!!
( Bài “Khai bút đầu năm” của Vị Lai Pháp ).