VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Vị Lai Pháp (Quyển 2)
print share close
  • {{item.pageName}}

Tiếp xúc với linh căn của một vị thần chết

 

- Cô Hai:

Là phần căn Thần chết của Chí Thiện. Ông đó kiên trì theo, kiên trì thiệt!

Dạ xin chào ngài, ngài đã có vài lần hỗ trợ, ứng cứu giúp cho tôi, tôi cảm ơn ngài nhiều lắm. Ngài có điều gì khuyên bảo cho các anh chị em ở đây? Chúng tôi đang trên con đường tu tập & hành đạo - chúng tôi thãy đều là những người trần nên vẫn còn vô minh lắm. Chính vì vậy chúng tôi cầu xin tất cả những lời dạy, những lời khuyên của các Đấng từ các cõi - Cõi nào cũng có bài học đáng để cho chúng tôi học cả: Cõi dưới có bài học của cõi dưới, cõi trên có bài học của cõi trên, cõi người có bài học của cõi người.

Tôi xin ngài, ngài muốn nói điều gì?

- Thần chết:

Dạ thưa cô Hai, tôi xin ân tạ cô Hai đã nhận thằng đệ tử cứng đầu này. Nó cứng đầu ngỗ nghịch đã quen. Ngày hôm nay, nó quy phục cô Hai không phải vô căn cớ. Nó quy phục cô Hai là bởi vì phần linh căn của nó đã quy phục cô Hai rồi. Tôi cảm thương cho cô Hai phận nữ mà chịu nhiều ngang trái, chịu quá nhiều thọ hình.

Chính vì vậy, lòng tôi áy náy không yên. Nhưng mà dẫu sao đi nữa cũng cảm ơn cô Hai độ sinh, cảm ơn cô Hai đã dẫn đường, dẫn đạo. Tôi nhất định dạy cho thằng nhỏ ngỗ nghịch này quy thuận cô Hai để cầu mong một nguồn ân cứu, để hỗ trợ cho trần xác chuyển dời nghiệp quả, trả hết nợ tiền căn để mong làm lại một chút gì đó, để lại ở cõi đời này một chút gì đó. Cầu xin cô Hai nhận cho nơi tôi đây lòng sám hối.

Tôi xin lui gót. Cảm ơn

- Cô Lan:

Điển của Ông vô người cô mạnh quá - làm cho cô hết sức khó chịu.

Rồi ai nữa?

 

 

*** TIẾP XÚC VỚI PHẬT HOÀN TRẦN NHÂN TÔNG.

 

- Phật Hoàng Trần Nhân Tông:

Phật Hoàng Trần Nhân Tông đáo gia!

- Cô Lan:

Con kỉnh chào người! Dạ thưa - người là một vị Vua mà có thể đủ can đảm rời bỏ ngai vàng, bỏ tất cả quyền bính, quyền lợi cao nhất của một vị vua lừng lẫy, để mà lên núi tu. Thế thì người có điều gì để truyền đạt lại cho chúng con? Chúng con là những con dân của người - là người Việt Nam. Chúng con mang trong mình dòng máu oai hùng của dân tộc Việt, mang tấm lòng cung kính Đạo mầu của người Việt. Chính vì vậy con xin người - người dạy điều gì, khuyên điều gì thì cho chúng con được phép nghe!

- Phật Hoàng Trần Nhân Tông:

Trong thời buổi hiện tại, gần như con người chúng ta tha hóa quá nhiều. Không còn đạo đức, không còn nhân phẩm, lý tưởng, đạo phẩm… mất đi quá nhiều. Cái mất có dễ dàng tìm lại được hay không - Cái mất không dễ dàng tìm lại! Còn rất ít những con người, ở mỗi một nơi như vậy - góp nhặt lại, giống như những hạt bụi trắng ở trong bãi cát ngoài biển khơi kia. Đi nhặt cả ngày được dăm mười hạt, vài chục hạt. Đó là những nhân tố để bước vào bước đổi đời mới. Những nhân tố đó sẽ ra mắt để hành xử với đời, sẽ ra mắt để chuyển dời nhân tâm.

- Cô Lan:

Dạ thưa ngài, con tu thì con chỉ muốn tu thôi, không muốn điều khác. Chúng con là những người dân trong một đất nước. Chúng con tuân hành theo hiến pháp, pháp luật hiện hành.

Chính vì chúng con là những người tu, chúng con có quả vị, phẩm vị. Chúng con có chức danh, có linh căn, có chủ quản. Chúng con không muốn cho một người trần thế nào có đủ tư cách xét đoán mình cả. Chúng con không muốn thấy mình phải đứng trước pháp đình với bất cứ một chức danh nào. Con muốn rằng con là một con người vô danh, không hề nổi tiếng - là người không phải ra mặt trước tất cả cuộc, mọi vận hội nào.

Chính vì đạo đức, nhân phẩm của người chân tu mà con không muốn bị ai phán xét, nên con cầu xin với ngài! Ngài thương con, là một con người của đất nước Việt Nam. Con đang bằng hết tâm lực, lấy sức tàn của mình để chuyển dời một chút xíu tâm đạo của những con người hiện thế. Con chuyển dời Tâm đạo, chứ không chuyển dời Thế cuộc - Thế cuộc không phải là chuyện con có quyền lạm bàn. Không lạm bàn về thế cuộc, nhưng con lạm bàn về nhân tâm. Và con đang cố hết sức mình để đốt lên một ngọn đuốc, để xoay chuyển một chút về cái nhân tâm của con người Việt Nam trong thời điểm này. Những việc con làm vẫn còn nhỏ bé lắm, rất nhỏ bé, nhỏ như một hạt cát!

Con cầu mong rằng: Tất cả mỗi anh em đây, mỗi người sẽ có đủ năng lực, có đủ sức mạnh để có thể mỗi người làm một ngọn đuốc. Mỗi người làm một ngọn đuốc để có thể thắp sáng hơn nữa, lôi kéo nhiều ngọn đuốc hơn nữa. Chúng ta làm cho những ngọn đuốc sáng thắp lên soi rọi đất lành, làm cho trời đất được quang minh, được sáng sủa trở lại. Chúng ta sống theo đạo pháp, hành theo đạo pháp, và đạo pháp đó nằm trong khuôn khổ của pháp luật hiện hành - Con là một con người tuân theo pháp luật - và không cho phép mình phản đối pháp luật hiện hành!

Chính vì vậy, con cũng mong người hiểu cho là con không phản đối bất kỳ nguồn nhân lực nào, không phản đối guồng máy pháp luật nào cả. Con tuân hành tất cả mọi điều quy định của pháp luật.

- Phật Hoàng Trần Nhân Tông:

Được rồi, ta nói thế cũng đủ rồi. Ta mãn nguyện rồi. Ta đi đây. Chào Cô Hai. Chào các bạn.

 

       *** ĐOÀN NỮ BINH ÁO TRẮNG:

- Cô Lan:

Cầu xin một phần chân Điển nào đó, nếu hoan hỷ vui lòng thì xin về đây dạy cho chúng tôi một thời Pháp, xin kỉnh mời!

- Cô Lan:

Bây giờ không còn ai về nữa thì nghỉ nha.

Chao ơi, ở đâu mà kéo nhau vô nhà thờ quá trời. Toàn mặc đồ trắng không, trắng, kín mít từ đầu đến chân. Ai vậy?

Xin kỉnh chào!...

- Cô Lan nói với mọi người:

Nữ nhân không hà. Mặc đồ trắng như đồ tang vậy, mà lại sáng ánh lên như là voan, là lụa vậy đó. Kín mít hết trơn, che hết, trắng nõn…

- Cô Lan:

Các người là ai - Các người từ đâu tới, có thể cho tôi được tiếp xúc chăng?

Cho tôi được tiếp xúc với người chủ quản!

Xin mời vào - Hành lễ gì ở đây? Chưởng quản cái gì? Cái gì ta?... Toàn là nữ binh không. Nữ không, mà lớn tuổi chứ không có nhỏ. Ăn mặc phủ che kín mít hết trơn, mà đẹp lắm!

- Đại diện Nữ đoàn áo trắng:

Chúng tôi vâng lệnh Mẫu Hoàng về đây để trao quyền Chưởng quản.

- Cô Lan:

Chưởng quản cho ai không nói. Xong thấy bay lên bàn thờ, bay vòng vòng rồi biến mất.

 

*** LỄ SIÊU THOÁT CHO 78 VONG HỒN CHIẾN SĨ.

- Cô Lan:

Xin cho tôi tiếp xúc với vong hồn của 87 chiến sĩ. Xin người đại diện cho tôi biết các vị muốn đi đâu. Các vị có muốn quy về Biệt Nghiệp Điện để đầu thai chuyển kiếp hay không? Chúng tôi xin đặc cách giúp cho quí vị được đầu thai chuyển kiếp.

Tôi hỏi đây: Các người đã có được quần áo mặc chưa? Tại sao không ai có đồ mặc hết vậy? Tại sao tất cả đều trần truồng - làm ơn cho tôi biết? Ai không cho các vị mặc đồ? Vị Huynh trưởng này hồi nãy có cho quí vị mặc đồ hay không? Có hay không - Báo!...

- Đại diện chiến sĩ:

Chúng con không nhận được.

- Cô Lan:

Không nhận được, lý do tại làm sao?Ai cản - Ai không cho?... Tôi hỏi lại, ai không cho các vị - Nói cho tôi biết là ai ngăn cấm?

- Đại diện chiến sĩ:

Dạ, không ai cả. Nhưng chúng con không nhận được!

- Cô Lan:

Tôi hiểu rồi.Như vậy có phải tại các vị ngồi tách ra ngoài khỏi tập thể, không ngồi chung với tập thể nên không nhận được quần áo - phải không? - Các vị có được ăn hay không, tôi hỏi lại các vị có được ăn hay không?

- Đại diện chiến sĩ:

Dạ thưa, có đủ.

- Cô Lan:

Ngài cho tôi biết, ngài có hiểu lý do tại vì sao mà mọi người không có đồ để mặc hay không - Có thể cho tôi biết không?

- Đại diện chiến sĩ:

Dạ thưa cô Hai, con không biết. Con chỉ biết là chúng con không nhận được!

- Cô Lan:

Không nhận được đúng không - Thôi được rồi: lấy 10 bộ khác ra nhân lên, rồi đem ra đốt hóa - Nhanh lên!...

Như vậy nếu anh chị em làm mà không nhìn thấy được kết quả, thì có biết mình làm được hay không? Mình không thấy, mình tưởng mình làm được rồi.

Lấy con lắc ra đây cho Cô: Xin ngài chưởng quản quân binh - 87 phần, xin ngài ứng báo:

- Nếu ngài đã nhận được quần áo đàng hoàng, mỗi người một bộ rồi, ăn mặc đàng đĩnh đạc… Nếu phải, xin báo thuận chiều kim đồng hồ.

- Nếu các người không nhận được quần áo mặc thì xin báo thuận chiều kim đồng hồ.

- Lý do tại vì sao các người chưa nhận được? Tại người Huynh trưởng này chưa đủ lực để trao tặng cho các người, có phải vậy không? Nếu phải thì xin báo thuận chiều kim đồng hồ.

- Có ai đó đã chiếm hết của các người - có phải vậy không? Nếu phải xin báo thuận chiều kim đồng hồ.

- Ai chiếm của các người?

Thôi được rồi, chuyện kéo ra quá dài… Bây giờ nhờ huynh trưởng, nhờ huynh này trao tặng. Mỗi người một bộ - huynh ra tự tay đốt, tự tay nhân lên và phân phát cho mỗi người một bộ.

Rồi đó. Cô thấy cả thãy họ đều có quần áo mặc rồi đó. Bây giờ xin ngài chưởng quản, ngài bước tới đây cho tôi được tiếp xúc: Bây giờ ngài muốn đi về đâu. Muốn về Biệt Nghiệp Điện, hay muốn đi tu, hay muốn về quê hương, hay là muốn đi về nơi đâu - hãy cho tôi biết. Có bao nhiêu người muốn đi - và đi về đâu, cho tôi biết!

- Đại diện chiến sĩ:

Tất cả chúng con không còn quê hương để tìm về. Dạ thưa cô Hai!

-Vậy thì chúng tôi sẽ chuyển tất cả các bạn về Biệt Nghiệp Điện để đưa đi đầu thai chuyển kiếp - Bởi các vị chết đã nhiều năm, chịu thống khổ đã quá nhiều rồi…

 

Trước
Chương 29: Lục Nương Lệnh Mẫu về thuyết giảng
Kế tiếp
Chương 31: Thư bạn - thư ta