- {{item.pageName}}
MẸ DIÊU TRÌ THUYẾT GIẢNG
“A Di Đà Phật! Diêu Trì Địa Mẫu ta mạn phép nhập gia!
Cho ta 15 phút, ta có đôi lời muốn nói cùng với các đệ tử, các học trò của cô Lan”.
...Trong cuộc đời này, tất cả đều là vô thường. Bây giờ, ta có thể ngồi cùng nhau ở đây, cùng lắng nghe một điệu nhạc, nghe một bài giảng, nghe một thời Pháp tụng. Ta có thể tụ tập cùng nhau vui chơi, ăn uống, ngủ nghỉ… Ngày mai, trong nhóm chúng ta, trong những người ở đây, có những người thì xiêu lạc bốn phương trời, có những người còn lại đây, có người không còn nữa… Có những người ngày mai vì một hoạn nạn, một tật ách nào đó, vắng mặt trong lần gặp sau, không có mặt. Hoặc có khi chúng ta phải ngậm ngùi tiễn đưa 1 người nào đó trong nhóm của chúng ta - Luật vô thường là thế!...
Chính vì vậy, chúng ta hãy tôn trọng tất cả những thời điểm mà chúng ta có thể gặp mặt nhau đây, ngồi cùng nhau, uống cùng nhau 1 chung trà, ăn cùng nhau 1 miếng bánh… Hãy tôn trọng những thời điểm đó, bởi vì mai đây, có thể ta sẽ không còn có điều kiện để gặp gỡ lại 1 con người hoặc những con người đó trong đời một lần nữa!
Hoàn cảnh của mỗi người thì khác nhau, công việc làm mỗi người cũng khác. Con đường tiến thân, con đường tâm linh, thậm chí cả niềm tin, chúng ta cũng có thể khác nhau... Nhưng cái điều kiện, nguồn năng lực, sự hỗ trợ, cũng như cái tâm lực để ngày hôm nay, giờ phút này chúng ta có mặt ở đây, đều là từ cõi Thượng Thiên! Ta nói lại: “Từ - Cõi - Thượng - Thiên”, không phải tất cả chúng ta muốn mà được. Chúng ta bị xoay chuyển, tạo tác, chúng ta được chuyển hóa bởi các Đấng. Và chính các Đấng đưa chúng ta đến đây, tụ tập ở đây, giờ phút này, tại chỗ này, để chúng ta có thể hội ngộ cùng nhau, để chúng ta có thể nghe một thời Pháp giảng từ Diêu Trì Địa Mẫu là ta đây!
Thì ngày hôm nay, ta muốn nói với các con rằng: “Ta, Đấng tạo dựng từ ngôi cao cho tới ngôi thấp, Đấng tạo dựng từ tâm linh cho tới thể xác phàm trần, Đấng tạo dựng các cõi từ thập lục bá ban trên trời dưới thế, tất cả!... Diêu Trì này - Ta chủ trì cai quản tất cả, tạo dựng tất cả. Tất cả các vị Phật cũng đắc kim thân là do từ tấm lòng của Ta, đắc kim thân là do sự hỗ trợ, sự nâng đỡ từ bàn tay của Ta mà nên. Diêu Trì này thống lĩnh toàn bộ binh tướng Thiên Hoàng để mà hành xử, trấn an, đánh Đông, dẹp Bắc. Tấm lòng Diêu Trì này chan rãi cho tất cả chúng sinh, chỉ cần ai có lòng tin là có mặt Ta hiện diện”.
Tại sao cô Lan các con cũng là một con người vô danh như tất cả những con người vô danh khác trên cõi trần này, mà tại sao cô Lan các con có Diêu Trì - Ta hiện diện bất cứ lúc nào Ta muốn, bất cứ lúc nào cô Lan cầu? Ta đã có lời nguyền rằng: Ngày nào cô Lan còn sống ở cõi trần này, bất cứ lúc nào cô Lan kêu một tiếng thì Diêu Trì ta hiện diện trước mặt! Các con về đọc Huyền Môn Lược Ký sẽ biết tích này, Ta không nói nhiều, mất nhiều thời gian!
Nhưng các con nhớ một điều rằng: Ta muốn hun đúc tinh thần của các con, những con người mà trong thời điểm này, trong thời buổi này, trong cái giờ phút này... Trong lúc những con người khác, triệu triệu người khác đang chen chúc nhau để bước đi trên con đường danh lợi, đang mong tiến thân từng ngày, từng giờ, từng phút, thì có những kẻ ngồi đây, bỏ qua tất cả mọi cơ hội tiến thân để đi theo một con đường khó khăn, nặng nề, hạn hẹp, khắc nghiệt, nghiệt ngã, tù túng. Đó là con đường của “Tâm linh”. Mà các con đã chấp nhận, thì tại sao ta không rộng lòng để đến cùng các con trong một giờ, một phút, một giây nào đó để hun đúc tinh thần của những đứa con đã biết quay trở về nẻo sáng? Chính vì vậy, ngày hôm nay, Diêu Trì ta tự nguyện có mặt tại đây, ngay giờ phút này, như lời đã hứa với cô Lan của các con.
Cô Lan các con là một nhân tố đã được các Đấng chọn lựa, để đi trên con đường này, chấp nhận dìu đỡ vô tâm những con người đi sau mình. Và tất cả những kẻ nào chấp nhận dìu đỡ vô tâm, trao đi vô điều kiện cho người thọ nhận, không toan tính, không cân phân, không dè chừng giai cấp, tầng lớp xã hội thì những con người đó chính là các "ĐẤNG". Những con người đó hòa nhập cùng với các Đấng, chan hòa cùng với các Đấng, giống như là bầu không khí kia, chan rãi đến từng ngóc ngách trong toàn bộ một căn nhà, trong toàn bộ từng cơ thể của chúng ta.
Căn nhà này nếu đóng cánh cửa lại, tất cả sống nổi qua một đêm không? Không, không bao giờ. Khi mà chúng ta chịu mở cửa, tức là chúng ta chịu đón cái luồng khí từ bên ngoài bước vào nhà, luồng khí từ bên ngoài len lỏi vào nhà đến từng ngóc ngách một… Luồng không khí đến từng ngóc ngách đó vô hình chung nó chẳng ra mặt, nó chẳng hiện hữu, chẳng hiện hình, nó chẳng làm nên giông tố, nó chẳng cho thấy màu xanh, màu đỏ, màu vàng. Nhưng mà thử bây giờ trong chừng hai phút chúng ta nhắm mắt lại, bịt mũi lại, chúng ta không nhận luồng khí đó, chúng ta sống được không? Nhưng mà chúng ta có biện minh được nó hiện hữu hay không? Không hề... Trừ phi chúng ta thấy ngọn gió ngoài kia lay động tàng cây, ngọn cỏ, ngọn gió ngoài kia cát bay đá chạy thì chúng ta nói nó hiện hữu. Nhưng chúng ta có thấy hình tướng, sắc tướng của nó chưa? Chưa! Nó ở đâu nó mang sắc tướng của ở đó, nó ở đâu nó mang hình dạng của ở đó, nó ở đâu nó mang cái mà nó biểu lộ ở đó!
Chính vì vậy, mỗi một nguồn năng lượng vào trong mỗi một cơ thể, mỗi một trần xác chúng ta, đều mang danh tính của trần xác. Cũng như đây: ta ở trong cô Lan, hiện tại bây giờ cô Lan đang nói với các con. Diêu Trì ta chỉ là người “mượn trí mà hành Đạo”. Còn mỗi một cơ thể của các con đây, khi mà nhận được nguồn năng lượng các Đấng, nó giống như là một người thợ đổ khuôn vậy! Cái khuôn nào thì ra cái bánh đó, các con giỏi hay các con dở, các con cao hay thấp, các con nhanh hay chậm, tất cả là do tự thân các con chứ không phải do chúng ta. Không phải do cái nguồn tâm lực mà các con nhận được cao hay thấp, mà là do khả năng thụ nhận của các con là cao hay thấp, vậy đó!
Cô Lan của các con là một người thợ làm bánh, một người thợ: dò khuôn, đổ khuôn, vò bột, nhào bột, đổ khuôn nướng bánh, vẽ những hình ảnh, những hoa văn… Các con là những cái bánh, cô Lan là người tạo tác. Cô Lan chính là một người thợ lành nghề: vò bột, nặn bánh, đổ khuôn, vẽ hoa, vẽ cảnh, để cho ra một chiếc bánh đẹp. Thì các con, mỗi một người là một chiếc bánh, là bàn tay tạo tác của cô Lan. Bởi vì nếu một con người nào, từ bàn tay của cô Lan dạy học, dìu đỡ, mà các con ra đời, các con được trở thành một vị thầy - để mà truyền lại tâm lực của mình cho đàn em cũng như cứu giúp cho mọi người, thì tất cả là do cái tấm lòng, bàn tay của cô Lan các con trao tặng cho các con đó. Cô Lan trao tặng vô điều kiện cũng như nguồn năng lượng mà các Đấng trao tặng về cho cô Lan là vô điều kiện.
Cô Lan là người thợ, cô Lan nhồi bột, nắn bánh, cô Lan đổ khuôn, nướng bánh, cô Lan vẽ hoa văn, phải không? Từ cô Lan, các con học từ lớp 1 cho tới cấp lớp 20, đều do bàn tay cô Lan hỗ trợ… Mỗi một bước các con đi, đứa nào ngã xuống cô Lan dìu đỡ để đứng lên, đứa nào mà ngã đường tà, cô Lan khuyên nhủ để kéo về lại đường chánh, đứa nào mà không thuận thời thuận thế, đứa nào lục đục, đứa nào không thông… cô Lan đưa tấm lòng của mình hỗ trợ tất cả, chưa từ bỏ một ai!
Chính vì vậy mà các Đấng ở cùng cô Lan, tại sao mà tất cả các Đấng chưa bao giờ từ chối bất cứ một yêu cầu nào, một cầu xin nào, một sự khấn nguyền nào của cô Lan - chưa từ chối! Nhưng, ta khẳng định lại một lần nữa: chỉ không từ chối với tha nhân, chứ không phải với cô Lan các con đâu! Bởi vì với cô Lan các con, cô Lan chưa bao giờ làm chủ được bản thân mình. Tại vì sao vậy? Các vị Bồ tát xuống trần này là “Thọ nhận đau khổ thế cho chúng sinh”. Ta nói lại lần nữa: “Thọ nhận đau khổ thế cho chúng sinh”! Chính vì vậy mà khi các con đứng lên, bàn tay cô Lan đưa ra dìu các con, các con đứng lên được thì cô Lan phải trả giá - “Bồ tát thọ nhận đau khổ cho chúng sinh” là vậy đó!
Hãy hiểu cho lý do tại sao cô Lan các con luôn luôn đau đớn, luôn luôn tật bệnh và luôn luôn bất ổn! Còn các con, thì từ bàn tay hỗ trợ của cô Lan, từng bước một bình yên, bình yên, để chi? Dìu các con đứng vững, các con tiếp tục đi trên con đường Đạo của mình, giữ được con đường Tâm linh của mình, giữ được cái nguồn sáng mà cô Lan đã trao tặng cho các con.
Cô Lan không làm để được nổi Danh, không làm để được cái Lợi, không làm để được cái Tiếng, Cô Lan làm bởi vì cái tâm cô Lan muốn trao tặng. Bồ tát là như thế: “Bồ tát tức là trao tặng vô điều kiện cho người thọ nhận”! Chính vì vậy, các con đừng đem bất cứ một cá nhân nào để so sánh với cô Lan. Tại sao những người khác chữa bệnh không bệnh mà cô Lan bệnh, không đau mà cô Lan đau? Bởi vì cô Lan là Bồ tát - Bồ tát Diệu Thiện! Các con nhớ mà, các con coi Huyền Môn Lược Ký các con nhớ. Thôi, cho qua chuyện này, ta nói về vấn đề khác!
Một khu rừng có nhiều loại cây: có cây cổ thụ, có cây tầng thấp, cây cộng sinh, có cây vô giá trị, có những ngọn cỏ dại, những cánh hoa đồng, cái cây cao tầng cũng có hoa, cũng có trái. Tất cả mọi vạn vật đều sinh sôi nảy nở, đều có thời gian để tới mùa phát triển mạnh nhất, khỏe nhất, rồi đến lúc tàn lụi… Cái định luật “Thành, Trụ, Hoại, Không” của thế giới hữu hình là như vậy!
Không có cái gì là trường tồn, tất cả đều vô thường, tất cả đều có thể đột biến mà thay đổi, đều có thể đột biến mà hoán chuyển - “Thế gian biến cải vũng nên đồi”, đó là quy luật của tạo hóa ở trần cõi, ở tất cả những cõi Ta Bà. Ta khẳng định lại với các con rằng: “Trần cõi không phải chỉ có một cõi của con người, còn rất nhiều cõi khác, mang những hình dạng khác, không phải là hình dạng như con người, cũng tồn tại một kiếp sống hữu hạn như con người và cũng có suy tư, cũng có suy nghĩ, có yêu thương, ghét, muốn, sân si, như một con người”. Đó là những cõi trung chuyển, trạm trung chuyển của các cõi giới. Từ cõi trên đến cõi dưới thì cái cõi trần, cái cõi Ta Bà này là cõi trung chuyển. Cõi trung chuyển, lò luyện ngục - cõi trả nghiệp, cõi tạo tác, cõi xoay chuyển, ứng xử, là cõi tu tập… Tất cả đều nằm ở đây!
Các Đấng trên cao đạt quả vị ngồi vào nơi cao, mỗi người một ngôi, mỗi người một ghế. Ghế cao có, ghế thấp có, thâm cung có, ở ngoài sân có, ở trên tầng cao có, ở tầng thấp có, tất cả mọi nơi đều có cả… Nhưng, khi đã được một cái quả vị rồi, con người ta vĩnh viễn ở lại quả vị đó! Gọi là cái Tinh, cái Khí, cái Thần tụ lại thành một điểm Linh quang, điểm linh quang đó ngự ở đâu thì ở đó là vĩnh viễn. Cái vĩnh viễn đó không làm cho thoả mãn mỗi Tâm linh, chính vì vậy họ mới tìm cách xuống trần.
Bằng tâm lực của mình, có phần Tâm linh xuống trần để hành đạo độ trần, để tu tập, có phần tâm linh xuống trần để sáng tạo, có phần tâm linh xuống trần để hành xử, có phần xuống trần để cho thỏa mãn được tất cả những gì ta có, ta muốn, phô trương, hoành tráng!…
Ai có tâm có lực cứ việc tự nguyện xuống trần, ai muốn xuống trần thì xin một cái Ấn. Ở Trên cho Ấn giống như một tờ giấy Pháp lệnh, Công lệnh vậy! Có giấy công lệnh là được phép xuống trần, không có công lệnh xuống trần, ở Trên biết bắt về! Giống như con trai cô Lan, các con đã đọc Huyền Môn biết rồi. Nó làm thiên tướng nó trốn đi xuống trần, 20 năm - rồi ung thư, chết! Là ở trên bắt về, nó phải trở về, bởi vì nó trốn đi chơi.
Còn phần nào mà xuống tu tập, thì có cái phần của tu tập, để chi? Qua những sự rèn luyện, những tôi luyện, trong cái lò luyện trần thế này, ở trong từng tình huống mà nó gặp, nó sẽ tôi luyện chính mình, để cho “Chân cứng đá mềm”, làm cho nó vững chải hơn nữa ở trên đường Đạo, làm cho nó chắc hơn nữa về nguồn cội Tâm linh. Để khi nó trở về, nó sẽ đạt quả vị cao hơn nữa, thoát cái quả vị mà nó đang ngồi đó. Hoặc là nó sẽ củng cố vững hơn nữa cái chỗ ngồi của nó để nó không bị lung lay bởi cái tạp lực của phàm trần, đó là phần của những con người tu tập. Và phần nữa là những con người có tội bị đi đày. Khi ở cõi Trên bị một cái tội nào đó thì phải bị đi đày, trần kiếp của nó tương ứng với thời gian bị đi đày: 20 năm, 30 năm, 40 năm, 50 năm, 55 năm… Hết hạn đi đày thì nó được trở về, phục hồi lại phẩm vị của nó, nếu nó không tạo thêm nghiệp mới. Nếu nó tạo thêm nghiệp mới thì nó phải ở lại cõi trần này, đầu thai thêm kiếp nữa, kiếp nữa… trả hết nghiệp rồi mới được trở về!
Chính vì vậy, mỗi con người chúng ta, tất cả những người, Ta muốn nói riêng nhánh của cô Lan, bởi vì cái cõi thế này muôn hình vạn trạng, ta không nói về những cảnh giới khác, ta không nói về những Đạo tràng khác, không nói về những cái điểm tụ hội khác của tâm linh. Mà ta nói tại đây, tại chỗ này, tại thời điểm này, tại một cái nhóm này! Bởi vì khả năng của các con hiện tại đang tập trung vào đây, khi nào các con bước vào một Đạo tràng khác, một cõi giới khác, các con sẽ nghe những lời huấn thị khác, ở đây, ta nói như vậy! Tức là tất cả những phần nào đến với cô Lan, làm học trò của cô Lan, học làm thầy chữa bệnh, đều là người 2 Căn. Ta xác định điều đó: Tất cả đều là người 2 căn. Có nghĩa là 1 căn bên nhà Phật, 1 căn bên Địa Mẫu, hoặc là đâu đó... Bởi vì cô Lan các con nguồn cội là 2 căn, một căn bên Địa Mẫu, 1 căn bên nhà Phật. Ta bảo “Phần Hành nào đưa về cửa ấy”- cái phần 2 căn đưa về cửa 2 căn, phần nhà Phật, đưa về cửa nhà Phật, phần Địa Mẫu, đưa về cửa Địa Mẫu, phần ở bên Tà Thần đưa về cửa Tà Thần. Tất cả đều hợp cách!
Một chiếc xe máy muôn ngàn chi tiết, không chi tiết nào thiếu, chẳng chi tiết nào thừa. Thiếu con ốc này xe chạy không được, thiếu con ốc kia xe vận hành không thông… Tức là tất cả mọi điều đều có ba-rem, đều có khuôn mẫu cả rồi, nó phải như vậy là phải như vậy! Các con đi con đường này, phần Linh căn xoay chuyển các con để đúng thời điểm, tới thời điểm hợp lý. Cái cây nó đến mùa ra hoa, thì sẽ xoay chuyển để cho con tìm đến nguồn cội tâm linh của mình, để con tìm gặp một vị thầy có thể hướng dẫn các con đi theo con đường tâm linh. Nhưng mà rõ ràng một điều: Nếu tâm các con Ngộ chưa đủ, thì các con sẽ bước lẫn vào con đường của tà, còn nếu tâm các con Ngộ đủ thì Huệ minh của các con mở, các con sẽ biết được con đường nào là chánh, con đường nào tà.
Con đường chánh tà đó không phải do bản thân các con lựa chọn đâu, mà do Linh căn các con lựa chọn đấy. Nếu linh căn các con còn đam mê những lợi danh trần thế, còn mang cái tà thần, còn mang tà phép, còn ham điều binh khiển tướng thì các con sẽ lạc vào cửa của Đạo sĩ, của Hành pháp, của Thiên ma… của các cõi khác. Còn nếu mà tâm các con muốn chững lại, muốn tu tâm, muốn dưỡng tánh, muốn hành thiện… các con sẽ lạc vào cửa cô Lan. Bởi vì ở đây là “chỗ cống hiến”, ở đây không phải là chỗ để hài danh, hài tánh, không phải là chỗ để nâng cao quyền tước và phẩm vị!
Mỗi một con người - các con tưởng rằng các con lựa chọn! Không đâu - “Linh căn các con lựa chọn đấy”! Khi nào xoay chuyển đến 1 ngày, 1 giờ, 1 phút nào đó các con được tương hội cùng cô Lan đây, ngồi cùng cô Lan, nghe một thời pháp, nói một vài câu chuyện, cười cùng với nhau. Đi về, còn giữ lại trong tâm của mình niềm mến cảm cô Lan, và mai mốt lại tìm tới đây để có thể nghe thêm một thời Pháp. Hoặc là có thể tiếp xúc, nói chuyện cùng các anh chị em một lần nữa, đã là hữu duyên! Còn nếu không có duyên thì lần tới sẽ chặn không cho các con tiếp xúc nữa đâu, các con hẹn lên thì xe bị bể bánh, các con hẹn lên thì phải họp, phải đi công tác… Đó là do phần linh căn của con không chấp nhận đi con đường này, không phù hợp với nó, nó không cho con đi - Không phải con muốn mà được đâu!
Rồi tất cả - Ta nói như là “cộng nghiệp”: khi các con ngồi ở đây, tức là các con cùng một nghiệp - Nghiệp gì? “Nghiệp Độ Trần”! Còn nếu mà các con không có nghiệp độ trần, các con không chấp nhận đâu. Rõ ràng một điều, có người… ví dụ như đến nhà thờ VLP xong về vợ chồng con cái nói: “Trời ơi, mê tín dị đoan, hồi đó giờ không tin, bây giờ lại đi tin theo này nọ, đi học này nọ, về nhà rồi bày đặt ngồi thiền ngồi định”...
Đó là cái nghịch duyên. Mà cái nghịch duyên đó níu kéo, con có ngã hay không, hay nhất định không ngã - con vẫn nhất định đi theo con đường đạo, là do linh căn của con chứ không phải do chính trần xác con quyết định!
Và cái quả vị mà các con đạt được ngày hôm nay - Ta nói, để đánh tan sự kiêu ngạo của mỗi con người, nếu còn sót lại, đánh tan cái tự tôn của mỗi con người nếu còn sót lại. Nếu mà tự tôn, tự ngã, đề cao cái tôi của chính mình, thì các con đã tự mình đứng ra ngoài nguồn cội.
Bởi vì nguồn cội chỉ có một, và nguồn cội không có xưng danh một vị nào, không có khoác áo nào, nguồn cội không ngồi ngôi cao, mà nguồn cội không nề chỗ thấp, nguồn cội không cân phân giữa cái áo của vua quan và cái áo vải nghèo hèn, nguồn cội không phân ngồi ghế cao hay ngồi ghế thấp… Nguồn cội là bàng bạc trong hư không, như giọt nước kia, như những dòng sáng kia!
Ta nói rồi, con mở cửa ra, dòng sáng đi đến tận cùng ngõ ngách. Hễ chịu đưa mặt ra đón ánh sáng thì ánh sáng sẽ vào mặt con, nếu con lủi trong bóng tối, thì đương nhiên ánh sáng không vào được. Nguồn cội như những giọt nước kia, từ nguồn chảy xuống. Con mở lòng ra cho rộng thì con nhận được rộng. Ao có nước ao, hồ có nước hồ, biển có nước biển mà sông có nước sông, suối có nước suối... Tất cả đều từ một nguồn cội mà chảy ra. Chính vì vậy, được bao nhiêu là do bản thân ta muốn thọ nhận bấy nhiêu, và được bao nhiêu là do tâm lực ta tình nguyện bấy nhiêu.
Không có cái gì là của ta cả - Nói là của ta nhưng mà không phải của ta. Đạo Phật nói rằng: “Sắc tức thị Không. Không tức thị Sắc. Thọ tưởng hành thức. Diệt phục như thị”. Khi mà ta diệt tất cả những cảm nghĩ của ta, cái tôi của ta, diệt tất cả những cái Tham - Sân - Si, những cái gì thuộc về: nhà của tôi, xe của tôi, tiền của tôi, của cải của tôi... Khi nào mà ta nói rằng: “Không có gì là của ta cả”, bởi vì dứt ba hơi thở ra thì “Tất cả không còn gì là của ta cả”.
Chừng nào ta cảm nhận được điều đó, ta mới thoát ra, mới đại Ngộ được! Ta mới thoát ra ngoài được thể xác phàm trần này - linh hồn ta mới bay lên cao hòa nhập cùng vũ trụ, hòa nhập cùng các Đấng, hòa nhập cùng tất cả các cõi đó, Ta nói như vậy!...
Thế thì chúng ta hãy biết rằng- những gì mà chúng ta nhận, Ta muốn mở ngoặt ra nói một chút nữa, tại sao Ta thương cô Lan của các con? Cô Lan của các con luôn miệng bảo rằng: “Tôi không là gì cả, tôi không là ai cả, tôi không là một Đấng nào cả, tôi là tôi, và tôi chỉ có cái lòng là chịu để cho các Đấng "nhắm mắt dắt tay”. Đương nhiên là cô Lan cũng đã chấp nhận rằng đây là con đường đi mà cô Lan muốn chọn, chứ đâu phải ai cũng “nhắm mắt dắt tay” được.
Chính vì vậy, ta nói rằng, những gì chúng ta thọ nhận được, chúng ta làm được không phải là của chúng ta, chỉ là cái tâm chúng ta trao tặng vô điều kiện, chứ mà ta trao tặng không phải cái của mình, mà là “Của Các Đấng”!
Vì vậy - hãy đánh tan cái kiêu căng, cái ngã mạn trong bản thân chúng ta. Ngày nào mà ta còn kiêu căng ngã mạn, ngày nào ta còn nói: “Thôi không chữa cho người đó đâu, người đó hồi trước chửi mình, giờ mình không chữa đâu”, là lúc đó ta còn chưa xứng đáng với các Đấng. Mà khi ta chưa xứng đáng với các Đấng, thì nguồn năng lượng các Đấng về ta có cân phân, người ta gọi là “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”. Cái ly nước nó chứa được có chừng này nước, nó không thể chứa nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, phải cái ly to hơn. Thì cái ly to hơn, khi nào ta xứng đáng hơn, ta sẽ được nhiều hơn. Còn bây giờ, ta không được gì cả là tại vì ta chưa xứng đáng đủ, hiểu chưa?
Nếu ta chưa xứng đáng đủ, không phải ta là một kẻ bỏ đi, không phải ta là kẻ xấu, mà là cái “Ngộ” của ta có thể đang lạc đường. Cái “Ngộ” của ta chưa đúng, cái “Ngộ” của ta chưa đủ. Chính vì vậy, ta chưa đạt được tất cả! Còn nếu cái ngộ của ta đã đủ, cái tâm của ta cho đi vô điều kiện, cái tâm của ta trao tặng không cân phân… Thì các Đấng đã nói 1 điều là “Ai chịu làm thì ta trợ cho làm, còn ai không chịu làm nữa thì ta không trợ”, vậy thôi!
Đương nhiên, bây giờ con có căng cái buồng phổi ra, con mở ra mà hít sâu vào, thì không khí nó vào trong phổi con, nó mới làm nẩy nở phổi, mới làm cho lưu thông máu huyết và thần kinh. Còn bây giờ nếu mà con bịt lỗ mũi lại thì con thở được không - Không được!... Có nghĩa là khi con thọ nhận thì con sẽ nhận được, khi con không thọ nhận con sẽ không nhận được gì cả. Và đương nhiên nữa, con đóng cửa thì không có không khí nào vào nhà, chỉ khi mở cửa không khí mới len lỏi vào được.
Không phải con mở cửa chỉ 1 buổi, 1 ngày rồi con khép cửa lại. Cái cánh cửa khi con mở lần đầu tiên bao giờ cũng rít, khó mở lắm, bởi vì nó chưa hề được mở… Giống như những người mở luân xa lần đầu tiên thì: “Trời ơi, học về không hiểu gì hết! Học về không nghe, không cảm thấy gì hết”! Nhưng mà khi mở thường mỗi ngày, lúc đó nó sẽ dễ mở và khi nó dễ mở rồi thì không khí nó vào… Cứ hễ con mở 1 ngày 5 tiếng thì không khí vào nhà con 5 tiếng, con mở ngày 1 tiếng, không khí vào có 1 tiếng “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”. Chúng ta xứng đến đâu thì các Đấng sẽ cho chúng ta đến đó!
Nếu năng lực chúng ta giỏi mà sao chúng ta làm không được việc, là bởi vì: “Một - có thể là chúng ta đang đi lạc đường. Hai - chúng ta phấn đấu chưa đủ. Ba - có thể chúng ta tự mãn quá nhiều. Bốn - có thể chúng ta còn cân phân giữa cái tình và cái lý, giữa cái thực và cái ảo, cân phân giữa thể xác phàm trần và cái linh hồn vĩnh cửu”. Nghĩa là chúng ta đang: “Chưa Đúng Đường”!
Chưa đúng về mặt nào ta chưa nói, ta chỉ muốn nói rằng là: Bình tĩnh lại một chút, thận trọng lại một chút... Một đoàn người đang đi trên đường, có người lên tiếng nói: “Đi, đi tới đàng kia - lâu đài Chân lý kia kìa, đi mau lên, mau lên”! Rồi cả đám nắm tay nhau, kéo nhau, bươn bã vượt qua nhau mà chạy, đủ mọi cách hết… Cũng vì sợ chậm bước, chúng ta cũng mau mau lẹ lẹ chạy theo mọi người - thì rốt cuộc, chúng ta cũng chỉ là người xu phụng theo phong trào, chúng ta chỉ là kẻ a dua, chỉ là người theo dấu, chúng ta chưa đạt được một điều gì hay ho, đặc biệt cả!
Sự thành tựu chỉ đạt được kết quả trong cô tịch của nội tâm, trong sự tịch lặng của tâm hồn, trong cái sự quay vào của bản thể, trong sự hướng ra của “toàn tâm đón nhận và thụ hưởng”. Nếu ta cứ kéo bè kéo lũ, theo nhau: Giờ học Tâm linh, kéo nhau đi học tâm linh, đi hành đạo kéo nhau hành, đi hành hương cũng trì kéo nhau đi. Chữa bệnh cũng tập trung chữa, thấy người ta móc túi cho tiền, mình cũng bèn móc túi... Ta làm giống như mọi người, ta tưởng rằng ta đạt được, đó là sai lầm!
Chậm hơn một chút, tĩnh lặng hơn một chút, ít phô trương hơn một chút, quay vào trong hơn một chút… chúng ta sẽ nhận được nhiều hơn tất thãy những con người khác. Tất cả những cái gì mà hùng hùng tráng tráng, hoành hoành cửu cửu, cái gì mà chúng ta thấy những sự nổi bật làm cho người trần thế chúng ta phải trầm trồ thán phục, phải giật mình, phải kinh sợ. Tất cả đều là những sản phẩm của tà phái, của thiên ma… của những kẻ mà có nhiều quyền phép chỉ để nộ nạt thiên hạ. Còn đối với các Đấng, cái sự hiển lộ của các Đấng không bao giờ hiển hiện cho đến độ: nhìn đây ông Phật, đây Bồ tát, đây đây, này nọ… Không bao giờ!
Các vị Phật, các vị Bồ tát, các Đấng ngôi cao đến đâu thì án vào đó, mang hình tích ở đó. Án vào đây thì là cậu T mang tất cả tính khí cậu T, nói năng cũng cậu, hành xử cũng cậu T. Án vào cô Lan ra cô Lan, án vào cậu H ra cậu H, án vào cậu D ra cậu D… Có nghĩa là dòng nước nó chảy đến đâu thì nó mang cái vỏ đựng của nó đến đó, nó mang hình tích của cái vỏ đựng, hiểu chưa!
Chính vì vậy, các con đừng nói rằng: “Sao cũng thời học tập, tôi luyện cùng một phương pháp mà người này tốt người kia xấu, người này vầy người kia khác”... Không phải đâu! Và tại sao là: Mẹ Diêu Trì về ở tại các cửa điện khác thì giảng khác. Mẹ khoác áo Mẹ ngồi ngôi cao, Mẹ nói ra là oai phong lẫm lẫm, mở miệng ra Mẹ phán một lời là “Nhất hô bá ứng”. Tại sao Mẹ Diêu Trì về đây, Mẹ lại bỏ công mà nói với 5 người, với 10 người, với 2, 3 người?...
Hãy biết một điều rằng: Nếu ta nhận được cái sự huấn giảng của Mẹ ngày hôm nay, có nghĩa là ta đủ ân phúc để được nghe sự huấn giảng đó. Có những kẻ không đủ ân phúc - thí dụ như cô T, rời ra về có lý do, cậu P. cũng vậy. Họ chưa đủ ân phúc để có thể nghe một thời pháp giảng của mẫu Diêu Trì ta đây!
Vì vậy, Ta muốn nói rằng: Tất cả các con đều đã có một cái duyên phúc lớn để ngày hôm nay có thể ngồi đây cùng ta 1 giây, 1 giờ, 1 phút để nghe những lời huấn thị, để cho các con có thể vững bước hơn nữa trên con đường đạo. Để mà ngày mai khi các con bước vào đời, mỗi người một hoàn cảnh, một công việc, mỗi con người một hướng đi. Các con sẽ mang theo tấm lòng của các Đấng ban tặng cho các con ngày hôm nay.
Diêu Trì ta ngồi chính bệ ngôi cao, áo mão cân đai, rồng vàng phủ phục, thế mà ta có thể về, ta chui lòn vào cái cửa này đây, ở một nơi chốn vẫn còn nhiều ô uế, trần tục, ở một nơi chốn ồn ào, náo nhiệt không xứng đáng để cho áo mão cân đai về ngự. Nhưng mà ta vẫn về đây, ta vẫn ngồi đây nói chuyện cùng các con. Bởi vì lòng ta vẫn đoái mong rằng khi mà rời căn nhà này, rời chỗ này ra đi, các con mang theo tấm lòng của Diêu Trì ta đi theo cùng... Và trên từng bước đi của các con trong cuộc đời, các con sẽ nói rằng: “Lòng Mẹ theo cùng con, và con nhất định bấm chân đi theo con đường của Mẹ”. Ta chỉ cần các con đi theo con đường của Ta thôi!
Khi mà các con chịu đưa bàn tay cho Ta nắm, Ta chưa từ bỏ bàn tay nào- Diêu Trì ta hứa như vậy...! Hãy có lòng tin ở Ta đủ, con sẽ nhận được đủ những gì con xứng đáng được. Và đương nhiên Ta nói rồi, “Chỉ những gì con xứng đáng được”! Thế thì trước tiên, con hãy làm “người xứng đáng” đã, hiểu chưa?
Thôi nhé, cái ồn ào nó làm cho tâm ta không định tĩnh, thì ta mượn xác mà nói cũng khó khăn! Diêu Trì ta chào nhé!
Các anh em Vị Lai Pháp nói: Chúng con xin chào Mẹ!