- {{item.pageName}}
THƯ GỞI BẠN
Vui quá hả T!
Ừ thì vui, nhưng sao trong cô vẫn nhiều men đắng chát, cho dẫu hợp rồi tan cũng là sự thế thường tình...
Chúng ta cũng chỉ như những con người lên cùng nhau trên một toa tàu, qua một ngày, một đêm... đến một lúc nào đó sẽ có ai đó xuống tàu, người không thể đi cùng ta đến ga cuối! Cuộc chia tay có thể đong đầy nước mắt, hoặc chỉ chất chứa hận thù...
Con tàu, chính con tàu là chứng nhân cho tất cả. Chỉ có con tàu biết được vì sao có kẻ dừng lại, xuống ga, khi vạn dặm đường xa vẫn còn trước mặt. Để rồi lại trở lui, tiếp tục từng trãi phong ba, gió bụi đường trần!
Mỗi một bình minh, mỗi một hoàng hôn phía trước, rồi dần qua, rồi phai mất phía sau lưng. Ta ngu ngơ tưởng chừng vượt thoát, nào ngờ đâu trước mặt xa kia vẫn mờ mịt khói sương...
Bám víu vào nhau, ta lần bước ra đi giữa đêm trần tăm tối mịt mù. Một ngọn đuốc, hai, ba ngọn... chưa đủ sáng để soi đến tận cùng tâm thức, như vẫn còn khuất lấp dấu chân thời gian, nơi định mệnh đi về. Nơi "Bản hòa tấu bị bắt buộc" đang trình diễn và ta lại tham gia, làm người "thủ vai chính" trong vở kịch đời. Để cười khóc lăn lê, mệt nhoài dấn bước, để bi thương, thống hận một mình!
Thương cho bao nhiêu sinh linh tưởng chừng vượt thoát, để ngẩng mặt nhìn lên ngoài kia bừng rạng ánh chiêu dương... Giận cho mình "đức mỏn tài hèn", chưa đủ làm gương cho bạn, chưa thể thắp sáng lên ngọn đuốc soi tỏ lối về, khiến cho người còn "lạc dấu trần ai"!!
Sao chẳng như bình minh kia soi đến tận cùng bóng tối, đem linh quang mà chan rải hồng trần. Để vạn vật thãy đều thức tỉnh, mở lòng tay ra mà đón ánh chiêu dương!
Sao chẳng như dòng nước kia trôi chảy, cuốn đi tất cả uế tạp chung quanh, lại "gạn đục khơi trong" cho xanh đến ngọn nguồn...
Sao chẳng như giọt mưa chiều trôi qua ngoài song cửa, có rẽ vào cũng đâu làm sũng ướt chiếu chăn. Chỉ xoa dịu bên lòng cái nóng lưu liên, để ta được đắm mình giữa dòng nước mát, để còn nghe ân cảm về những tháng năm vất vã, nhọc nhằn...
Ôi ta, một ta bất lực trước sóng gió cuộc đời. Và ôi bạn, một kẻ đứng lại bên đường làm người khách lữ hành cô độc đường xa!
Ta thương ta - và ta thương bạn, bước viễn trình biết bao giờ mới được dừng chân?
Hỏi hàng cây bên đường từng trãi phong sương, biết bao giờ cho "sóng yên bể lặng"... Hỏi cánh mây xa một mình phiêu lãng, mai mỏi gối chồn chân biết ngã vào đâu? Hỏi đêm dài quạnh quẽ cô liêu, mai rạng sáng biết còn ai trước mặt? Hỏi sương tuyết của mùa thu tiền kiếp. Bao giờ thôi che khuất lối đi về?
Và hỏi ta, hỏi bạn chốn luân hồi. Mai trở gót đi về đâu, ai biết?!...
23/09/2015