- {{item.pageName}}
CHUYỆN CON TRÂU
Nó vốn là một con trâu: kết tinh từ sương khói của trời, của đất - từ một cõi giới nào đó mù mịt, xa xôi... lạc đường rơi xuống thế.
Nó bị người ta bắt được, xỏ vàm, thít dây, đặt lên vai cái "ách" - và người ta bắt nó đi cày! Ruộng sâu ruộng cạn bất kể, ngày nắng ngày mưa chẳng màng... Xuân hạ thu đông, bốn mùa tiết khí với nó thì cũng như nhau. Cao lương mỹ vị bằng không, chỉ có vạt cỏ dại bên đường là "thức dùng" của nó.
Ngày thì cắm đầu trên đất - người ta bắt nó "cày", nó đào nó bới, nó xáo, nó tung... Đất cằn, sỏi đá thế nào cũng mặc - Nó không có quyền than van, ngơi nghỉ!
Khi nó "bước lệch đường cày", nó bị người ta kéo giật cái ách, sợi dây thừng cứa vào mũi, bật máu... Cái ách siết vào hai bên, nghiến đến oằn vai - Và người ta cầm roi "vút" vào mông nó, giục nó phải "chỉnh lại đường cày" hoặc phải đứng dậy tiếp tục kéo cày, cho dù đang mệt mỏi và đau đớn rã rời...
Thoắt mà đã 30 năm - 30 năm ròng rã nó vẫn còn cày, còn xới. Những vết thương từ đòn roi đã thành sẹo lồi sẹo lõm, sẹo nổi bên ngoài, sẹo lặn vào trong... Trở trời vẫn còn mưng mủ, đau thấu tận tâm can.
Mặc tình nó đau nó rát, mặc tình nó kêu van - Vẫn cứ là những đường cày tiếp nối, những vạt đất được xới tung - "Cứu cánh biện minh cho phương tiện!" Người ta vẫn còn mãi đang vội vã gieo trồng, để mong một ngày mai mùa vàng nở rộ. Con trâu vẫn còn ngoài kia, nơi đồng sâu đồng cạn, vẫn tiếp tục kéo cày... Và ngọn roi quyền uy vẫn cứ in hằn, vết sẹo mới chồng lên sẹo cũ!
Đêm tối - sau một ngày mệt mỏi dã dượi, nó lại ngã vào bàn tay của bóng tối vô lương, với những con sâu đục khoét bên ngoài, những cơn đau chưa liền sẹo ở bên trong. Giương đôi mắt đỏ, ngây dại, nó đếm thời gian qua bằng những cơn đau...
Cơn đau như lóc thịt dần xương, cơn đau như rút tỉa từng làn da, thớ thịt - Những cơn đau đến đột ngột, để mỗi thời khắc trôi qua dài như thế kỷ. Và rồi khi cơn đau qua đi, như chẳng hề tồn tại giữa đêm đen!
Con trâu ấy không chỉ có một "ông chủ". Ai cũng có thể xỏ vàm, thít cổ, vung roi... Chẳng cần biết nó vui hay buồn, khỏe mạnh hay đau yếu. Và đối với ai, nó cũng phải cật lực "kéo thẳng đường cày" - Và đối với ai, nó vẫn chẳng hề được nương tay, ngọn roi vẫn thường xuyên buông xuống!...
Đôi khi có ai đó đến kề bên, ban cho nó vài lời "phủ dụ", rồi quay lưng như ngọn gió, rồi qua... Càng ngày công việc lại nhiều hơn, nhiều mảnh đất hoang sơ cần cày xới, gieo trồng. Con trâu ấy nay đã già, trót đã 30 mùa mưa nắng... Đôi lúc, có kẻ qua đường, tò mò dừng chân đứng lại, ngạc nhiên nhận ra: "Lại con trâu ngày cũ, 30 năm - nó vẫn còn cày được cơ à, sau ngần ấy năm trời? Thật là đáng phục cho sức bền, sức dẻo dai của một... con trâu!"...
Người ta tặc lưỡi xót thương, tặng thêm cho nắm cỏ: "Nào, ông chủ mang con trâu ấy sang cày xới giùm mảnh đất nhà tôi!"
Ai mà chẳng muốn, con trâu ấy làm việc không công cơ mà… "Danh sách đăng ký" vẫn còn dài, nhiều mảnh đất hoang sơ vẫn chờ đợi cày xới, gieo trồng. Thức dậy đi trâu ơi! Đêm trừng phạt rồi qua, ngày bươn bã đồng sâu lại tới, mi nào được buông lơi!
Đến một ngày, khi ánh sáng ban mai tràn ngập ngoài sân, trên ngàn cây nội cỏ. Khi ngoài xa kia mùa vàng rực rỡ trên từng vạt đất hồi sinh. Con trâu ấy không còn đứng dậy được nữa. Nó nằm lại đó, mặc cho người chủ thít cổ, xỏ vàm, vung roi, quát thét... Có ai đó quay lưng, gạt đi giọt nước mắt vừa rơi: "Tội nghiệp cho con trâu, cả đời chỉ biết kéo cày!"
Vậy là con trâu cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Nào bay lên đi linh hồn tội nghiệp, mi đã "hoàn thành nhiệm vụ" và được trở về!
... Về đâu?!...