VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Vị Lai Pháp (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

ĐỊA TẠNG BỒ TÁT THUYẾT GIẢNG

 

- Cô Lan nói:

   Con không dám cầu xin riêng một người nào - Con cầu xin các Đấng, Phần nào có rỗi rãi thì xin ngự về mà ban cho chúng con một thời Pháp giảng, để cho chúng con được vững bước trên con đường tu tập mà không bị lầm đường lạc nẻo. Con cầu xin!       

- Địa Tạng Vương Bồ Tát ta về đây!

- Cô Lan: Con tạ ơn Ngài - Địa Tạng Vương Bồ Tát! Ngài đã từng về, dạy cho chúng con một thời Pháp rồi. Ngày hôm nay, Ngài lại hoan hỷ ngự về, chúng con rất là vui mừng.

  Con cầu xin Ngài, Ngài ban cho chúng con một thời Pháp!

- Địa Tạng Vương Bồ Tát:

Các bạn! Địa Tạng Vương ta ngày hôm nay hoan hỷ, rất mực hoan hỷ, để có thể về mà tham dự buổi Lễ Đàn ngày hôm nay, và được cô Hai đây mời Ta làm chính chủ. Chính vì vậy, cũng muốn ăn theo một chút, cho phép Ta được thuyết giảng ngày hôm nay. Một giây, một giờ, một phút… tùy lòng hảo tâm của các bạn.

- Địa Tạng Vương Bồ Tát thuyết giảng:

  Nếu tu mà dễ, thì đời chẳng gọi rằng tu

  Nếu tu mà khó, thì sao ai muốn tu cũng được

 Chỉ cần ta có lòng, nhất tâm, nhất trí, nhất dạ tìm cầu. Thì ắt ta sẽ gặp, ta sẽ được, sẽ thấy! Hễ gõ thì cửa sẽ mở, hễ tìm thì sẽ gặp.

 Chỉ cần dấn bước, dứt khoát ta sẽ đi đến một nơi nào đó - tùy ta lựa chọn hướng đi cho mình trước khi ta lên đường. Đừng để như kẻ nhàn du kia, bước ra đường như cưỡi ngựa xem hoa, đi mà chẳng biết đi đâu, chẳng có nơi nào để hướng về, thì đương nhiên đó là kẻ vô công rỗi nghề, không phải là kẻ trên đường tu tập.

  Người trên bước đường tu tập là người biết chọn đường mà đi trước khi bước ra khỏi nhà mình. Trước khi rời khỏi căn nhà tâm thức của mình để hướng về chánh Đạo, thì các bạn phải biết rằng các bạn đang đi theo con đường nào!

   Nếu các bạn chưa lựa chọn được đường hướng nào cho riêng mình, tốt nhất “Đừng rời bỏ căn nhà của mình mà ra đi”. Bởi vì căn nhà của mình là một nơi chốn mà ta có thể núp ở đó, trốn ở đó, tránh ở đó… để có thể lánh sự đời. Nếu bạn đóng cửa, ngọn gió độc không vào được trong nhà mình. Nếu bạn mở cửa, gió lành vào được thì gió độc cũng vào được.

   Nếu bạn ở trong căn nhà của mình, bạn có đủ sức mạnh, năng lượng, đủ năng lực, có vũ khí… để tự vệ thì trộm cướp không vào được trong căn nhà của bạn. Nhưng nếu bạn mở cửa ra thì tức khắc có rất nhiều kẻ có thể vào nhà - người Thiện Tri Thức có một, mà kẻ ác thì đến mười!

   Vì vậy - khi ta mở cửa căn nhà tâm thức của ta thì phải nên “Dè chừng”! Và khi mà bạn đã chấp nhận mở cánh cửa ngôi nhà tâm thức của mình, thì các bạn phải chấp nhận đón cả 2 luồng gió: “Cả luồng gió lành lẫn luồng gió độc”.

   Vấn đề là ta có đủ tỉnh táo để biết rằng: “Đâu là gió độc và đâu là gió lành” hay không. Có đủ tỉnh táo để biết rằng đâu là người Thiện Tri Thức để ta có thể tìm về kề cận, sớm hôm là bạn hữu… để mà cầu tìm, và đâu là kẻ ác để ta phải tránh xa mà không ân hận.

   Đó - vấn đề là ở chỗ đó! Và buồn nỗi cái vô minh của con người ta: cũng vì chỗ đó mà sa ngã vào Lục dục Thất tình. Cái vô minh ở trong ta còn sót lại - làm cho ta lầm lẫn những kẻ tà Đạo mà khoác áo Chánh, những kẻ mị dân, những kẻ mê hoặc khoác áo thiện lương… Chúng ta dễ bị lừa!

  Nhưng ta nói lại một lần nữa, “Lừa dễ mà không phải dễ”. Bởi vì đối với những con người tỉnh táo, nếu các bạn là những phần Linh căn, nếu các bạn đủ tỉnh táo thì không ai có thể lừa các bạn được.

  Những gì giả tạo, những gì lấp lánh, vàng rớ… những gì mà hoành hoành trấn trấn, những gì mà ngựa xe áo mão cân đai - tất cả những cái đó chỉ là cái áo khoác giả tạm.

   Con người ta mặc áo quan để mong được đăng đàn hành xử, người ta mặc áo trí thức để mong được lên bệ cao mà thuyết giảng… ở trong cửa mọn hèn người ta phải mặc chiếc áo rách - Tất cả đều có ngôi vị, có thứ, bậc… của riêng mình. Nhưng còn có những kẻ mượn áo mão cân đai để lòe đời, mượn áo mão cân đai để làm hoành làm trấn, để mà xẻ chia thiên hạ, mà tụm năm tụm bảy lại… để tạo nên một đường hướng, một phong cách mới, phong cách lạ…vv...

   Chúng ta, những con người hiện đại - đương nhiên, rất ít ỏi... để có thể quy tụ ở chung quanh cô Lan đây, để đi theo đường hướng mà cô Lan đã lựa chọn cho các bạn, thì ắt các bạn cũng đã có thời gian lựa chọn, tìm hiểu… để các bạn hiểu rằng: Con đường này hợp cách với tâm nguyện với tâm thức của các bạn, với lòng mong muốn, với ý kiến, suy nghĩ của các bạn…  thì các bạn mới “tìm theo”!

   Khi các bạn đã chấp nhận bước vào con đường này rồi, không như những đường hướng khác, những môn Pháp khác: Ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi, ngôi nhà Vị Lai Pháp của cô Lan lúc nào cũng mở cửa. Ai thích đến thì đón mời, ai muốn đi thì sẵn sàng đưa tiễn, không có một chút nào cân phân cả. Ai còn ngồi lại, ngồi lại lâu hay mau, ngồi lại một ngày, một bữa, một tháng, một năm… đó là tùy theo tấm lòng của tự bản thân chúng ta muốn, không có một sự ép buộc nào, một sự gò ép, chận bắt, một sự trao đổi hay chuyển giao - Tất cả đều là toàn tâm, là tự nguyện!

 Chính vì vậy các bạn cũng thấy rõ ràng: Ngôi nhà VLP này tuy nhỏ bé đơn sơ, nhưng rõ ràng nó là một ngôi nhà mà ai thích đến thì đến, ai thích đi thì đi - Không phải các bạn bước chân vào rồi khó bề mà trở lui như ở các môn Pháp khác. Ở đây, đa số đều đã từng được kinh qua, và cũng đã từng dở khóc dở cười với những môn Pháp mà mình đã từng đi theo rồi- phải vậy không?

   Ta chỉ nói một điều rằng: “Ở tại căn nhà này, nơi chốn đơn sơ này là nơi mà các bạn thích thì cứ việc đến mà không thích thì cứ việc rời đi”!

   Địa Tạng Vương ta là con ruột của Lục Nương Lệnh Mẫu, Lục Nương Lệnh Mẫu là mẹ của Ta. Chính vì Linh căn chính chủ của cô Lan là Lục Nương Lệnh Mẫu - cho nên Ta có duyên để tìm cầu. Và đến ngày này, giờ phút này, khi mà cô Lan chấp nhận Lục Nương Lão Mẫu là Linh Căn Chủ Vị của mình, thì Địa Tạng Vương ta về theo hỗ trợ.

   Dù sao đi nữa, cũng bao nhiêu năm nay rồi, ta vẫn không hề vắng mặt mỗi khi cô Lan tìm cầu. Điều đó để chứng tỏ rằng: “Tấm lòng của Ta đối với Lệnh Mẫu, đối với mẹ của Ta là vô biên”.

   Cho dù Ta có là ai đi nữa, ta có là một vị Bồ tát, một vị Phật sống, là một vị đã đắc Đạo… đã ở về một cung Trời, cung Phật nào đó, một cõi riêng biệt, làm một giáo chủ nào đó… thì khi ta bước chân trở về, Lệnh Mẫu và cung của Lục Mẫu vẫn là nơi mà ta bước về đó, để ta chắp tay xá chào. Ta nói cho các bạn nghe như vậy!

   Trên đầu của chúng ta có các Đấng tối cao ở trên đầu, ở tầng không. Trên đỉnh đầu, trên luân xa 7 của chúng ta có cha có mẹ ông bà, có tổ phụ, có nơi mà chúng ta xuất thân, mượn bụng đầu thai, để ta làm một người trần.

   Các bạn mỗi một người mang một khuôn mặt, một khuôn mặt giống khuôn mặt của cha hoặc của mẹ, của bác, của chú, của dì… Dòng máu cuộn chảy trong châu thân của các bạn là dòng máu từ cha mẹ, từ ông bà… không phải từ các Đấng. Những phần Linh tử là phần ẩn thân trong các bạn, là những phần ẩn trong tận cùng tâm thức của các bạn. Phần Linh tử đó là con của các Đấng, còn các bạn là con của cha mẹ ông bà của các bạn…

   Bởi thế, ta muốn nói rằng, điều quan trọng duy nhất của các bạn là phải trả cho xong chữ “Hiếu”. Hiếu với cha với mẹ, với ông bà là cái đạo nghĩa mà chúng ta phải thực hiện trên con đường tu tập. Trước tiên là phải trả nợ ông bà cha mẹ, nợ dòng máu mà ta đã mượn để được sinh ra, nợ cái gien di truyền trong con người ta - xấu cũng là ta, tốt cũng là ta, nên cũng là ta, hư cũng là ta!…

   Nếu ta ở trong bụng mẹ chui ra đến tận giờ phút này, nếu biết đi theo con đường Chánh Đạo, biết tìm về nẻo Chánh, nếu ta đứng được, có đủ năng lực để có thể chữa bệnh cho trần xác, chữa bệnh cho âm vong, có đủ năng lực để huấn cải cửu huyền, huấn cải âm vong… Thì ta vẫn còn phúc phần Tổ Phụ của ta cho phép ta làm điều đó. Ta nhắc lại lần nữa: “Cho phép ta làm điều đó”. Tổ Phụ không cho phép, không việc nào ta làm được!

  Đây - Ta nói chính thức người này. (Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ vào chị Tr) - Xin lỗi cô này! Cô là con người mà ông bà Tổ Phụ không bằng lòng cho cổ đi theo con đường cô Lan. Rõ ràng như vậy, từ ngày đầu tiên khi mà chồng của cổ bước chân vào học VLP, cổ quậy liên tục … Xin lỗi cô nha - nếu mà Ta có nói làm cho lòng cô hơi nặng nề một chút. Bởi vì ngày hôm nay, nếu Âm căn của cô không tìm về thì Ta chẳng chỉ trực diện cô. Âm căn của cô không bằng lòng cho chồng của cô đi theo con đường tu tập của Chánh Đạo, cho nên nó quậy!

   Rồi cho đến ngày chồng cô đủ năng lực để có thể mỗi đêm đưa năng lượng để huấn cải linh hồn cô, cho đến ngày cô chấp nhận đi theo con đường này, chấp nhận bước chân lên đây để tu học, hoặc để nghe những thời Pháp Giảng như thế này. Tức là cô đã tiến một bước dài, từ chỗ là một kẻ phản đồ mà trở về với con đường Chánh Đạo.

  Chính vì vậy, Ta rất mong muốn rằng: “Với tấm lòng của cô Lan đây chan rải cho cùng khắp nhân sinh không từ chối một ai, chỉ cần ai chịu tìm cầu, chịu hướng về thì tất cả các anh chị em đây đều nương tựa nhau để dìu nhau cùng tiến”. Đương nhiên, bước đầu tiên cũng là bước khó khăn nhất trong những công cuộc tìm về trong con đường chúng ta đang muốn hướng đến.

 Vấn đề nữa là - Ta cũng muốn nói, xin phép cô Lan cho Ta nói dài dòng một chút - đó cũng là trong nội dung của bài Pháp Giảng ngày hôm nay của Ta.

Anh Ph. Tr. chồng của cô đã kể với cô Lan một giấc mơ là:

“Muốn leo lên xe buýt đi về nhà, chiều tối tới rồi. Sắp tối rồi, phải nhanh lên kẻo không còn kịp chuyến xe buýt cuối cùng để đi về nhà. Ảnh nói rằng: bằng mọi cách ảnh phải chạy tới bến để tìm chiếc xe cuối cùng. Ảnh bươn bã, ảnh tuôn chạy tới…Chuyến xe buýt cuối cùng cũng vừa lăn bánh. Lúc đó ảnh vội vàng chạy ngược trở lại: giá nào cũng phải đón được xe buýt - chứ không là không kịp về nhà mình. Đi ngang qua một nơi, anh thấy người ta đang khảo cổ, đang đào lên được rất nhiều những báu vật từ cổ xưa. Người ta bu lại kính cẩn ngắm nghía trầm trồ, anh bỏ qua!

  “Không kịp, trễ giờ rồi, phải nhanh lên”… anh thấy mình bươn bả, lội qua kênh qua rạch hôi thối, bẩn thỉu, gớm ghiếc không thể tưởng tượng. Cuối cùng, ảnh chạy về tới nơi thì chuyến xe buýt ở trạm sau cũng vừa lăn bánh, không thể đi được”!

  Anh ấy có điện thoại hỏi cô Lan, giấc mơ đó nói gì. Cô Lan nói rằng: “Giấc mơ đó cho biết là anh quẩn quanh, lầm đường lạc lối, anh chưa lên được chuyến xe buýt để về quê hương xứ sở của mình.

  Chuyến xe buýt đó sẽ đưa anh về nhà. Về nhà là nơi mà anh cần và muốn trở về, nơi mà anh có thể gặp được sự bình yên, sự an tịnh tuyệt đối, khi mà anh về tới. Và anh muốn chạy trốn tất cả những cái chung quanh, bằng mọi giá phải về tới nơi. Nhưng anh lạc đường, anh chưa lên được chuyến xe buýt đó!

   Ở nơi khảo cổ, khi mọi người đang kính cẩn nghiêng mình trầm trồ với những cổ vật, với những điều thiêng liêng đó, anh lại bỏ qua đi - Tức là anh đã bỏ qua con đường mà lẽ ra anh nên đi. Mà anh đang đi một con đường khác, con đường đó làm anh trễ chuyến xe về nhà mất rồi!”

  Cô Lan nói ảnh thì ảnh nói rằng: “Chị nói chính xác, tôi hiểu rồi - tôi hiểu giấc mơ đó nói gì rồi!”

  Vấn đề là như vậy! có nghĩa là ai cũng muốn phải được trở về quê hương bản quán của mình, phải được trở về nguồn cội của mình, ai cũng muốn sau này, khi mà xả bỏ báo thân được trở về nguyên gốc của mình.

  Tất cả những người ở đây đều là những phần Linh căn, không có người nào là kẻ vô danh. Đều là những phần Linh căn cao nữa là đằng khác. Những phần Linh căn cao mới tới được cửa này, mới ngồi được ở đây, mới nghe được một thời Pháp giảng.

  Còn những phần vì lý do gì đó mà không có mặt ngày hôm nay, là họ đã bị chặn rồi! Họ bị chặn bởi ai? - Phần căn cơ của họ chưa đủ cao để có thể nghe những lời Pháp giảng, hiểu chưa!

   Những người tụ tập tại đây ngày hôm nay để được nghe thời Pháp giảng này, tất cả những người đó đều là những phần Linh căn cao. Tất cả chúng ta đều là những phần Linh căn cao để xứng đáng cho các Đấng có thể ngự về mà bỏ thời gian vàng ngọc, thời gian làm việc, thời gian hành xử của mình để về đây, ngồi cùng các bạn, nói cho các bạn nghe một thời Pháp. Thì các bạn biết rằng: Các bạn là người có hữu duyên, hữu phúc, hữu tâm nữa!...

   Ta mong muốn rằng: “Các bạn hãy giữ ngọn lửa Tâm linh trong tâm mà các bạn đã thắp sáng được. Có người nửa năm, một năm, người 2 năm, 5 năm, 10 năm… hãy giữ ngọn lửa tâm linh đó, cô Lan trao tặng cho các bạn vô điều kiện. Trao tặng cho các bạn rồi, cô Lan chẳng bảo các bạn ngồi bên chân mình Hành Đạo, cô Lan bảo rằng: “Các bạn hãy cứ đi, cứ tiếp tục đi về phía trước!”… Cô Lan như một người chèo thuyền qua dòng sông đưa các bạn qua sông rồi, các bạn được cung cấp những kiến thức đầy đủ để có thể tự mình đơn thân độc mã mà Hành Đạo trên trường đời. Chẳng khác nào con chim đã ra ràng, nó đã rời khỏi tổ mẹ rồi, nó bay vào bầu trời, thì nó sẽ tự đi kiếm ăn, tự lập tổ mới để ấm thân nó và đồng thời tự sinh sôi, tự nảy nở… chứ nó không chờ đợi gì cả!

  Chính vì vậy, Ta cũng mong muốn rằng: Tất cả các bạn khi mà rời khỏi nhà cô Lan đây - vẫn còn mang theo ngọn lửa Tâm linh, ngọn lửa mà cô Lan đã trao tặng cho các bạn, đi theo cùng với mình”. Ở đó, mỗi một bước đời của các bạn, các bạn hãy đem những gì mà các bạn đã nhận được từ tấm lòng cô Lan đây chuyển tải cho từng con người một trên trường đời mà ta đã gặp. Có như thế thì cái hạt giống Thiện luôn luôn nảy mầm và cứ sinh sôi, phát triển, cứ thành rừng.

  Nếu một con người chịu làm một chiến sĩ trên mặt trận tâm linh, 10 con người chịu làm 10 chiến sĩ thì: Một con người sẽ có 10 người chịu nghe, có 50 người nghe, có 100 người nghe ta nói. 90 người có thể lắc đầu dè bỉu, nhưng 10 người vẫn có thể cúi đầu tin phục mà đi theo cùng chúng ta. Các bạn thấy chưa, các bạn chiến thắng được 10 người. Chỉ cần một người chiến thắng 10 người, thì 10 người đã chiến thắng 100 người. Chúng ta đã đưa được 100 con người trở về Chánh Pháp - đưa 100 con người hướng về phát triển Tâm linh và hỗ trợ tâm thức.

   Chỉ cần 100 người đó chịu buông đao buông kiếm mà tu tập, chịu làm lành lánh dữ, chịu ăn ở hiền lành, chịu niệm Phật, chịu ăn chay thì rõ ràng một điều: 100 người đó sẽ có thêm một triệu người, 10 triệu người… bởi vì một con người đó có thể là một người vợ, một người chồng. Con người đó có thể là một đứa con, có thể là một người anh, một người chị… chỉ cần chúng ta chịu mở miệng thôi sẽ có nhiều người chịu nghe chúng ta nói. Chỉ cần nhiều người chịu nghe chúng ta nói. Chỉ cần có một người, có 5 người chịu đi theo chúng ta thì các bạn chiến thắng rồi, phải chưa?

  Rõ ràng cô Lan chỉ dạy có một bạn thôi, nhưng một bạn đó có thể dạy cho 10 người, cho 100 người. Chính vì vậy, khi mà đã thành công, khi mà đã đạt được tất cả những năng lực cao nhất, cần thiết nhất, cô Lan đã cung cấp cho các bạn rồi, thì các bạn tự động rời đi bốn phương trời. Và từng bước một trên bước đời của mình, các bạn tự hành Đạo lấy, cũng như anh L. đây, anh Th. đây, anh D. đây, anh Tr. đây, chị H. đây, chị Ph. đây… Tất cả những con người đó đều đã là những con người đã được tôi luyện nhiều năm trong cửa này, trong cái lò tôi luyện tâm linh này.

Và bây giờ các bạn vững bước mà ra đi, tự tin mà ra đi, và hoàn toàn tự tin vào chính bản thân mình khi các bạn bước chân ra cõi đời này, trên con đường hành Đạo này. Ta cũng chỉ mong muốn như vậy!

  Thôi, Ta không làm mất nhiều thời gian nữa. Xin chào các bạn!

Trước
Chương 10: Thỉnh ý vị Thiên Ma hỗ trỡ cô H
Kế tiếp
Chương 12: Diêu Trì Kim Mẫu - Lục Nương Lệnh Mẫu giáng bút