VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Vị Lai Pháp (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

THỈNH Ý VỊ THIÊN MA HỖ TRỢ CÔ H

 

- Cô Lan: Tôi xin phép vị Thiên ma hỗ trợ cho cô H lâu nay trên mọi bước đường Hành Đạo, trong những chuyến đi thiện nguyện về Bến Tre - Xin Ngài, Ngài có thể…!

- Vị Thiên ma: Thưa cô Hai, tôi có mặt!

  Tôi không muốn làm phiền các bạn trong khi các bạn có nhiều việc, tôi chỉ xin nói vài lời thôi, bởi vì cô Hai muốn hỏi.

- Cô Lan: Dạ thưa Ngài, xin Ngài có khuyên bảo điều gì, đường hướng nào cho cô H hay không? Ngài nhìn thấy điều gì ở tương lai của H trong việc này, và trong mọi việc, thưa Ngài!

- Vị Thiên ma: Cô H, cô nghe ta nói đây: Mỗi một tật ách, hoạn nạn, mỗi nạn tai mà ta gặp phải - và không khắc phục được, có 2 vấn đề:

+ Một: ta bị tà âm đánh phá.

+ Hai: ta bị hành xử bởi các Đấng.

   Ngày hôm nay, ta muốn nói với cô H về những tật ách, về những hoạn nạn mà cô đã gặp phải và hiện bây giờ đang gặp phải: “Đó là do cô có chút sai sót trên con đường Hành đạo, Tu tập - Ta nói như vậy thôi, cô H tự xét lại chính mình!”

   Còn cái chuyện ngày nay, ngày mai, định mệnh, định nghiệp… số mệnh của cô H như thế nào, ta không được quyền can dự!

   Cô Hai muốn hỏi ta rằng: Vấn đề Hành Đạo trên con đường thiện nguyện của cô H có hợp cách hay không, có phù hợp hay không, có cần chỉnh đốn lại hoặc góp ý vấn đề gì… thì ta muốn nói với cô H rằng:

   “Trên mỗi bước đường cô H làm công tác thiện nguyện đều có mặt ta hỗ trợ và chuyển giao. Nếu không có ta hỗ trợ và chuyển giao, cô H không bao giờ được phép chấp nhận tại Sở tại địa phương.

   Tại sao - “Cô H thiếu lễ với các vị Thần sở tại địa phương” - Cô nhớ lại đi! Cô phải có lễ dâng cho Thần Sở tại địa phương trước khi cô Hành Đạo, giống như cô Hai đây: Dâng lên mâm lễ này, chủ vị tại nhà này là chánh, cũng phải mời các vị Thần sở tại địa phương, các chư vị quản lý.

   Cũng không trách được cô H, cũng phải bao nhiêu năm cô Lan mới ngộ ra được một điều rằng: “Muốn chiêu tập vong hồn là phải có mâm cỗ lễ cho Chúa Quỷ”.

   Người trần thế gọi là hối lộ Thần linh, nhưng không phải vậy! Bởi vì cái lễ là cần thiết, quan trọng để chứng tỏ rằng ta tôn trọng người Chủ quản. Khi ta muốn làm một việc gì là việc đó đều có người chủ quản, như cô Hai nói: “Các bạn đi trên đường, có Thần xe cộ chủ quản về xe cộ, có Thần chủ quản quân binh cảnh sát, có Thần đường đi, có Thần sở tại địa phương… nơi ta đi qua”. Chính vì vậy, cô H phải dâng lễ cho các vị Thần sở tại địa phương trước khi cô ra quân. Ta nhắc lại - cô H nhớ chưa!

   Dâng lễ xin phép trước, nơi đến trình ra - trình với “Trên” là: “Chúng tôi đến nơi này... xin phép các Đấng chủ quản cho phép cuộc ra quân này”! Có nghĩa là khi cô muốn lên đường thì trước đó cô phải dâng lễ đã, dâng lễ xin cha Thiên Hoàng, xin mẹ Diêu Trì... Cô nhớ có lần cô Lan kể là:

“Đi mà không xin phép Mẹ, đi lên đó say như điếu đổ, không biết gì cả”! Về Mẹ hỏi: “Con đi đâu, có xin phép ai không?” Cô Lan: “Dạ không, con quên không xin phép ai hết!”

   Mẹ Diêu Trì: “Con không xin phép để ta cho Điển theo trợ, trách sao người ta chẳng coi con như thằng khùng lạc chợ” - Thấy chưa?

   Đó - có lễ dâng lên. Trước ngày ra quân là phải dâng lễ xin cha Thiên Hoàng chủ trì, xin mẹ Diêu Trì chủ trì, xin Thiết Phiến công chúa (phần căn) hỗ trợ, xin Thiên Ma chủ quản là ta hỗ trợ, xin các chư vị Thần chủ quản: Thần đường đi, Thần xe cộ, Thần công sở, Thần địa phương, Thần quản lý công an dọc đường, Thần quản lý lộc thực… Hiểu chưa?

   Tất cả đều có Thần chủ quản cả, mà cô không làm lễ ra quân, nên lần nào cũng gặp trắc trở. Ta nói lại lần nữa, cô nhớ lại cho kỹ đi. Lần nào cô cũng gặp trắc trở trên đường đi hết, cô chưa bao giờ được thông cả! Cô đều phải rất vất vả, rất nặng nề mới vượt qua được ách nạn.

   Cô vượt qua được ách nạn bởi vì cô đang đi trên con đường công lý và cô đang hỗ trợ cho người nghèo, nên cô mới vượt qua, còn bằng không thì họ đánh cô nặng hơn nữa, nhiều hơn nữa, cô vẫn chưa thể biết rằng do đâu mà cô bị như vậy, phải chưa?

   Ta nhắc lại lần nữa: Trước khi ra quân phải dâng riêng một lễ, dâng lên để xin tất cả mọi nơi, và nhất là xin chiếu chỉ của cha Thiên Hoàng cho phép Hành Đạo. Như cô Hai đây, ngày hôm nay muốn tổ chức một Lễ đàn lớn như thế này đã phải về Thiên Đình mà bái lạy quỵ quỳ để cầu xin được Chiếu chỉ. Nếu không xin được Chiếu chỉ, ngày hôm nay tổ chức không được. Thế mà hồi sáng đến giờ còn đủ chuyện trầy trật, đủ chuyện nặng nề hết trơn… không phải đùa đâu!

   Chuyện là như vậy - bởi vì đối với Âm Phần ta phải rất là thận trọng, vì họ là quân ô hợp, hiểu chưa? "Quân ô hợp"! Đã là ô hợp thì có đủ mọi loại, đủ mọi kiểu hết, đủ mọi quyền năng, chức tước, hành xử, phép thuật… đủ tất cả mọi thứ!

   Chính vì vậy, người ta sợ nhất là quân ô hợp. Đoàn quân ô hợp không phải là đoàn quân thiện chiến, nhưng đoàn quân ô hợp có đủ mọi loại vũ khí, đủ mọi loại hình… Ta không biết nó đánh ta bằng loại hình nào để ta có thể né hoặc đỡ.

   Thôi! Tôi mạn phép, chào tạm biệt, không thể ở được lâu!

Trước
Chương 9: Mẹ Diêu Trì thuyết giảng
Kế tiếp
Chương 11: Địa Tạng Bồ Tát về thuyết giảng