VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Vấn Đáp Tâm Linh (Quyển Một)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

Dạ Cô dạy vậy tụi con nghe vậy!!

   Không hiểu sao vợ con của con mà được về Việt Nam con lại yên tâm làm việc hơn. Cũng thật lạ- khi sống ở xứ phồn hoa này mà bọn con luôn thấy như thiếu mất một mảnh linh hồn, cuộc sống chẳng trọn vẹn, mà chỉ tìm thấy khi trở lại quê hương.

   Ai cũng nói trẻ con lớn lên ở Mỹ sướng- nhưng sao con nhìn những con người ở đây lại chỉ thấy như những xác chết biết đi. Cuộc đời chỉ lấy tiền làm lẽ sống, vô tín nghĩa, ích kỷ, tự đại, hoang tưởng…  Tuy ở đâu cũng có người như vậy nhưng khi những chuẩn mực đó trở thành đương nhiên thì con chẳng hy vọng gì ở xã hội đó nữa!...

   Con không ước mong con gái lớn lên làm Luật sư, Bác sỹ- con chỉ ước mong nó hiểu Đạo, biết tu… Mà muốn vậy chắc nó phải lớn lên ở Việt Nam để học lấy cái tình người Cô ơi. Điều đó cứ hoài trăn trở con từ ngày sinh ra con bé, từ cả trước khi con tìm được cửa Đạo!

    Bao nhiêu đêm nằm suy nghĩ, con thà ít được gặp con gái, còn hơn để nó lớn lên ở xứ sở vô thần không Đạo này... Nên với bọn con, đôi khi cuộc sống chẳng thể vẹn toàn... nhìn lên tuy không bằng ai nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình!

   Cô ơi, tụi con cảm ơn Cô đã "duyệt" cho hai mẹ con về với Cô. Tụi con suy nghĩ kỹ rồi, ngày sau chưa biết giàu nghèo ra sao- nhưng đường Tu không ra sao thì cũng cảm thấy vô nghĩa. Nên bọn con quyết nắm lấy cơ hội này để về tu bên Cô…

   Không biết duyên phúc được ở bên Cô bao lâu nhưng được ngày nào thì con quý ngày đó. Giờ bọn con sắp xếp chuyện nhà cho ổn thoả đồng thời học thêm chút kỹ năng may, hy vọng tháng 8 tới con đưa hai Mẹ con về với đạo tràng VLP.

   Con cảm ơn Cô- hai ngày nay bọn con vui lắm, cảm ơn Cô đã suy nghĩ cho tụi con mọi đường đi lối về. Xin cảm ơn Cô thật nhiều!

Trước
154. Thư bạn
Kế tiếp
156. Thư hỏi