VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Vấn Đáp Tâm Linh (Quyển Một)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

Dạ- con biết là do nghiệp tụi con- nên con chỉ nghĩ đơn giản là: Trong thời gian trả nghiệp, thôi thì công danh không được gì- thì tại sao không tranh thủ dẹp nó qua một bên mà xin về với Cô một vài năm để tu tập cho nên người, học chữa bệnh cho giỏi!

   Thực sự tụi con thèm được bỏ hết về núi lắm, ngặt nỗi cả hai đứa bỏ hết, thì trách nhiệm với cha mẹ con cái chẳng ai lo. Nên con nghĩ: Thôi thì một đứa tranh thủ về với Cô học tập một vài năm, đứa kia tiếp tục làm việc ngoài đời… Đối với tụi con công danh và sự nghiệp là việc cần làm chứ chẳng phải đích sống Cô ơi!

  Vậy nếu nghiệp tụi con quá nặng, công danh tạm thời vô duyên thì Cô cho một đứa tranh thủ về Tu nha Cô 😄.

   Con nghĩ đường này đang tạm không thông thì tại sao không tranh thủ đi tiếp đường kia. Tính con nó thực tế lạc quan vậy chứ không có tâm trạng uất kết, nghĩ quẩn trốn chạy đời gì đâu Cô ơi. 😄 Nợ trước sau cũng phải trả, trời cao sắp xếp sao thì con nghe vậy, do tụi con hết, không oan điều gì nên con không quá mức bận tâm đâu Cô!

Trước
153. Thư bạn
Kế tiếp
155. Thư bạn