VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Vấn Đáp Tâm Linh (Quyển Một)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

   Giờ đây con đã sa vào đường dữ. "Khi một phần sa vào đường dữ thì thường sẽ càng dấn sâu vào". Và tất cả những gì Cô Lan từng nói với con, những vần thơ, dòng văn trong “Huyền Môn Lược Ký” dần dần con đã hiểu hết… Con vẫn không thể bình thường trở lại được, và không thể ra ngoài. Mọi người coi con

như một kẻ bị tâm thần (vì Ba Mẹ con từng nghe lời xúi dục của Dì con đưa con vào viện Tâm thần, vào Khoa dành cho những người Điên). Trong lòng con không nguôi một phút thù hận người Dì đó, một kẻ giả nhân giả nghĩa, miệng lưỡi giả trá nhưng luôn nói Đạo Nghĩa. Có một thời gian Ba Mẹ con đã đưa con vào sống ở nhà người Dì đó và con đã nhận được vô số những lời nói và thái độ của người đó khiến con phẫn hận bà ta suốt cuộc đời này- (Lúc đó con đang chìm trong hoạn nạn và bị ép uống những thứ thuốc khiến thần kinh của con đờ đẫn và để lại hậu quả tới giờ).

   Trong lần nghe được Ba Mẹ con nói chuyện con mới biết: Tới giờ họ vẫn cho rằng con bị một chứng bệnh gì đó và mong con sáng suốt nhìn ra vấn đề. Trời đất ơi- con nhận ra mình lạc lõng và đơn độc giữa cuộc đời này, những người tưởng rằng là nơi con nương tựa lúc hoạn nạn lại là những người góp phần đưa con vào cơn bỉ cực của cuộc đời. Sa vào đường dữ mới hiểu được cảm giác ân hận nhưng bất lực trong việc tìm về với con người mình. Hơn 3 năm hoạn nạn và chịu bao đắng cay và nhục nhã, 3 năm con cảm giác con như bị giam trong một chiếc hộp, chênh vênh bị tra tấn và không lối thoát!

Trước
108. Câu 108
Kế tiếp
110. Thư bạn