- {{item.pageName}}
Xóm đêm
Ở đấy là một xã hội thu nhỏ, khác với cái xã hội mệnh danh của loài người Ở đấy có nhiều nóc nhà: nhà to nhà nhỏ, nhà tây nhà ta đủ kiểu. Nhà đẹp đẽ sang trọng có, nhà nghèo nàn bần khó cũng có…
Mỗi căn nhà cũng khác: có nhà cao ráo xinh đẹp với những hoa văn đủ màu bắt mắt; rồng chạm phụng chầu - hoa cỏ bốn mùa tươi tốt. Lại có nhà chỉ thấp lè tè lều đất mái tranh - Có nhà nghiễm nhiên tọa lạc nơi phần đất cao ráo, tưởng như gối đầu đôi vầng nhật nguyệt đi về… Có nhà lại nép bên bờ bãi hoang tàn, mưa gió bốn mùa ghi dấu !…
Điều lạ là mỗi căn nhà nơi ấy cư ngụ chỉ có một người, và chỉ nhìn thấy họ khi ánh sáng ban ngày không còn, khi loài giun dế hát lên bài điệp ca muôn thuở ru đêm - khi ánh trăng chui trốn đàng sau những vầng mây lãng tử...
Họ hiện ra, như từ muôn thuở đã thế , mỗi người một việc - gần như họa hoằn lắm mới nghe ai đó cất tiếng, cái tiếng nói khẽ khàng lạc âm điệu như sợ làm mất đi không khí tĩnh lặng chung quanh… Đến nỗi cho dù có nghiêng tai, ta cũng khó mà nghe được họ nói điều gì!
Thi thoảng một con cú đêm vụt bay lên từ đâu đó, tiếng kêu làm cho những cư dân ở đấy bất chợt rùng mình - biến mất đàng sau những căn nhà. Hơi thở của thiên thu một lần nữa lại lướt qua, cười khan trên những nếp lá hàng dương lao xao trầm mặc, khẽ chạm tay vào bờ cỏ xanh êm dịu dưới hàng dương làm cho lũ giun dế giật mình bặt tiếng… Một thoáng thôi - giàn đồng ca ấy lại trỗi dậy, ngân nga… Và họ lại xuất hiện đàng sau, đàng trước- từ những ngôi nhà!
Trông kìa: Một bà lão với đôi mục kỉnh trệ xuống chóp mũi, đang vừa lẩm nhẩm gì đó vừa xỏ chỉ, luồn kim. Một chiếc áo cũ rách tả tơi nằm gọn trên đùi, mà thoạt trông, người ta đã biết là không thể dùng để vá! Cũng như cây kim chỉ là một cái que nhỏ, và cọng chỉ là một ngọn cỏ khô… Chắc hẵn bà lão đang cầu Kinh - Cầu cho những quyền năng cứu rỗi để mắt đến mình, một bà lão tội nghiệp đợi ngày phán xử!…
Một anh chàng huênh hoang với bộ cánh hợp thời đi dạo qua từng căn nhà, nhìn vào bằng cặp mắt vênh váo của một kẻ vô công rỗi nghề được chu cấp đủ thừa mứa - Thỉnh thoảng chau mày, vung chân đá vào bất cứ cái gì cản lối bên đường, càm ràm trong miệng thứ âm thanh của kẻ đã bị quỷ vô thường cắt đi mất chiếc lưỡi ba hoa đáng tội!
Một cô gái ăn vận hở hang - dường như không cảm nhận được cái lạnh bên ngoài, vừa lướt đi trên bãi cỏ như trên sàn diễn vũ trường, đung đưa chiếc ví sờn cũ với đôi mắt xanh của loài quạ ăn đêm, soi mói vô hồn mọi vật chung quanh - hẵn quên mất lối về dương thế! Đàng kia - khuất sau ngã rẽ, một anh quân nhân đang tập diễu hành trên con đường nhỏ len qua dưới hàng cây dương lã ngọn, ắt hẳn đang đợi giờ xung trận. Quên mất lý do đã đưa mình đến nhập cư nơi đây, sau một trận chiến kinh hoàng!...
Trong một ngôi nhà nhỏ xíu vách đất mái cỏ có một hình hài nằm thoi thóp bất động, dường như đã từ lâu lắm. Đến Thượng Đế cũng quên rằng từng có một con người, một linh hồn như thế - một con người mà ngay cả cái duỗi chân cũng không xua được một chú ruồi con…
Bất chợt - một con mèo hoang phóng qua xóm nhỏ, rít lên từng tràng những âm thanh chói gắt, rùng mình… Tất cả vụt biến mất giữa hư không: Những cư dân lặng lẽ, những côn trùng ru đêm và ngay cả ngọn gió, hơi thở của Thần Chết cơ hồ cũng không có mặt!
Còn lại là lối mòn len lõi qua từng ngôi nhà nhỏ, nằm lặng im bất động - Mỗi căn nhà một tấm bảng, một dòng tên -
... Và chỉ có thế !!...