- {{item.pageName}}
Xin hãy quên tôi
Rồi sẽ có một ngày tôi biến mất
Cõi đời nầy chỉ còn lại tàn tro
Những vần thơ ngày cũ viết say sưa
Chắc sẽ nhớ đôi bàn tay nắn nót!
Ai sẽ khóc giùm tôi dòng lệ sót
Ai cười khan - mừng giấc đã ngàn thâu
Trăng gió ơi, rồi sẽ chẳng thấy đâu
Những đêm trắng ta cùng trăng thao thức
Rồi cũng có một ngày tôi biến mất
Chiếc áo quan khâu vội... nghĩa sau cùng
Đến tay không, về lại cũng tay không
Đi chẳng luyến cuộc ai trần bỏ lại!
Những đông lạnh... những thu buồn tê tái
Những bại thành, được mất - có rồi không!
Những buồn vui hạnh lạc với lao lung
Tay buông xuống là thôi, là dứt...
Đò sinh tử đưa người sang bến khác
Kiếp phù trầm bỏ lại... thung dung
Ta tay không về với cõi vô cùng
Một đoạn tận, chẳng hề lưu luyến nữa!
Hãy giữ lại người ơi dòng lệ ứa
Tiếng kèn đồng nhạc trổi lạnh hồn hoang
Nầy hoa thơm, đèn nến thắp hai hàng
Hồn bước mỏi không còn va vấp nữa!
Câu ai vãn trên bờ môi đã cũ
Chút nghiêm trang làm đẹp buổi chia ly
Rồi linh hồn sẽ theo gió rời đi
Và nhanh chóng ngày lại sang... vẫn vậy!
Thân hữu hạn chỉ cầm trong ngục tối
Một linh hồn khao khát mộng hồi quy
Đến thế nào - rồi cũng thế ra đi
Nhân gian hỡi, quên giùm tôi đừng nhớ...