Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Tự khúc đêm
Trong đêm tối của đời mình
Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống
Giữa đêm tối của đời mình
Giấc mơ không tìm đến
Hoàng hạc bay!!...
Trên con đường vạn dặm còn ai
Song hành qua gió cát
Bên liếp cửa bóng đổ dài hiu hắt
Đóa sầu đông vội rơi…
Nỗi muộn phiền thế kỷ không vơi
Kẻ gieo hạt ngậm ngùi bên trái đắng
Đợi chờ - lẵng lặng…
Ngọn cỏ dại sang mùa, trổ hoa
Hạt bụi nào rơi xuống tự thiên hà
Đau lòng cát - thói trần bỡn cợt
Bước khai phá chẳng làm nên thánh tích
Giữa lòng người sỏi đá còn trơ!
Đêm tha hương, giữa trời đất đôi bờ
Nghe gió khóc, tiếng hồn thiêng trở dậy
Bầy quạ đói hàng hàng rên rĩ
Cả lũ ma vô đạo diễu hành!
Hiện thân cuộc đời bất định, loanh quanh…
Chôn ta giữa vực sâu phiền muộn
Đôi cánh vĩnh hằng khép kín
Khúc dạ hành xuyên suốt những mùa trăng!