- {{item.pageName}}
Sự cứu rỗi
Hãy cho tôi được đẩy cửa
Bước vào khu vườn của nàng kỳ bí vô biên
Để tìm xem lẫn khuất dưới áo xiêm
Trái tim nàng có chi làm tôi mê đắm!
Đâu chỉ là sắc đẹp mê hồn dụ dẫn
Là đôi môi như quả cấm gọi mời
Giọng hát Bô hê miêng đầy ma lực chơi vơi
Với điệu múa đôi chân dẫm rung đồi núi
Là bàn tay nàng - dịu dàng và nông nổi
Là niềm đau che dấu
bằng nỗi kiêu ngạo muộn màng
Là giọng hát ngàn đời du mục lang thang!...
Ai đánh mất dưới chân nàng Nhân phẩm?
Ai nhặt được, có cao hơn
chỗ đứng dưới bụi hồng?
Đêm thống hối lạc giữa chiều say đắm
Trễ tràng đêm… rờ rỡ ngọn cô phong!
Ai ném đá vào lầu đài phế tích?
Ai truyền lên giàn hỏa đấu than hồng
Bừng nhỏ lệ - cả vầng dương phía trước
Thảo nguyên mênh mông...
đồng cỏ mênh mông…
Bỏ xuống đi chiếc áo choàng Bô hê miêng
Lấm láp, bẽ bàng gió bụi
Nỗi khát cháy định hình trần trụi
In hằn dấu vết những bàn tay!
Ai! Ai! Ai! Ai…
Tiến về phía trước
Cỗ xe du mục
Linh hồn lang thang…
Nầy hỡi người anh em Di gan!
Vũ trụ quay cuồng, bốc cháy
Chân dậm, nón tung và áo vẫy
Ta lên đường!...
Ngã dưới trời sao, rạng dấu vô thường
Trăng rõi…
Bỏ lại sau lưng lũ người mông muội
Nhân danh - phán xét - lưu đày
Bay! Bay! Bay! Bay!...
Ngực nóng, bụng thon, chân duỗi
Đôi cánh Thiên thần rong ruỗi
Giáo điều, Công ước ra ma!
Những tinh thể pha lê trầm tích thăng hoa
Trái tim mẫn cảm hóa thân thành đá rắn
Nỗi đau hiện hình, đứng thẳng
Chỉ tay trời đất - Sấm truyền!!...
Cho ta một lần tìm trên môi em
Ngọn lửa không phát sinh từ những lời
nói dối
Cho ta một lần tìm trong tim em
Rộng mở linh hồn vô tội…
Cho ta một lần nhìn thấy giữa vầng dương
Công lý hiện hình sự thật
Treo trên đầu lưỡi gươm phán xét
Lũ người bạc ác, vô lương
Cho ta một lần nhìn thấy giữa nhân gian
Thánh Đường cho người cùng khổ
Nhân danh Chúa nhân từ cứu độ
“AVE - MARIA”!!...
(CẢM TÁC TỪ TÁC PHẨM “THẰNG GÙ NHÀ THỜ ĐỨC BÀ PARIS”)