Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Mùa đông
Ta treo đời mình trên cây
Lặng lẽ chờ đêm nguyệt bạch
Khóc cười rũ rượi - gió mây...
Nhựa trắng lan từng huyết mạch!
Ngồi đếm ngọn nguồn bão giông
Chớp lóe trên đầu ngọn tóc
Gió mưa qua chốn bụi hồng
Nửa kiếp - hồn còn ngơ ngác!
Thầm lặng đi về trong đêm
Gõ vào cơn mê tiềm thức
Còn đâu một chút êm đềm
Bóng ngã - nguyên hình bất lực...
Kiếm tìm giữa phố chợ đông
Thấy ta lạc loài dấn bước
Dong ruổi... hai bàn tay không
Đi đâu - về đâu chẳng biết
.........................................
Mùa đông vẫn đấy - lạnh căm!