- {{item.pageName}}
Mộng trường canh
Đất trời hoa cỏ vẫn tinh anh
Xuân hạ thu đông ngọt đất lành
Chuông đổ ngân nga hồi vãn độ
Mõ kêu - vàng võ mộng khinh thanh!
Thiền đường nắng nhạt chim vờn bóng
Tịnh thất chiều phai - gió chạm cành
Hồn vẫn xôn xao mùi dị phấn
Trần ai còn mộng... mộng trường canh!
Trần ai còn mộng - mộng trường canh
Trách nỗi hoa kia vội bỏ cành
Nửa giấc công hầu - say lại tỉnh
Đôi đường hoạn lộ... trược rồi thanh!
Bôn ba trở gót - khôn mà dại
Lặng lẽ chồn chân... dữ lại lành
Thắp nến soi đêm lòng chẳng gợn
Vì nhau nguyền giữ chút tinh anh...
Vì nhau nguyền giữ chút tinh anh
Đêm vắng cùng Thơ - ấy bạn lành
Trăng ruổi mành đơn cười ảo vọng
Gió vờn cửa hẹp giễu hư thanh!
Vì son sắt cũ hồn theo xác
Ngẫm đá vàng xưa lá đậu cành
Ta lại cùng Thơ đêm bậu bạn
Ngùi trông nếp áo... vội tàn canh!
Ngùi trông nếp áo - vội tàn canh!
Thoắt đã hoàng hôn, bóng xế cành
Gió nổi còn thương ngày hạ đỏ
Mưa tràn vẫn tiếc buổi xuân thanh
Phù đồ chưa dứt, hồn đâu tịnh
Ảo thức còn xoay - mộng chẳng lành
Sạn đạo đắng lòng thân viễn trú
Giữa dòng tan hợp khóc tinh anh!
Giữa dòng tan hợp khóc tinh anh
Đá nát vàng phai... nguyện chẳng thành
Giữ ý cho tròn câu tiết tháo
Gìn lòng - xin vẹn chữ băng thanh
Đừng gieo ngang trái chim lìa tổ
Chớ để hư hao lá bỏ cành
Thơ viết nghìn trang chưa ráo mực
Trần ai là mộng... mộng trường canh...