Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Hồn và xác
Người nhìn xuống nhân gian bằng
nỗi ưu tư của Chúa
Đôi mắt buồn của Mây
Sự thờ ơ của Gió
Và Nhan sắc đọa đày...
Một chút kiêu sa làm nền nhiễu loạn
Ngọn gió phong trần thổi suốt đường Thơ...
Trong hoang vu của thành quách ngày xưa
Ta nghe tiếng hồn hoang thức dậy
Rón rén - ngập ngừng - mê dại
Vào hiện sinh tấu khúc Lạc Hồn Ca!
Loài người say sưa nệm gấm chăn hoa
Ru ngủ con tim và lý trí
Trái đất già nua cằn cỗi
Đếm ngược thời gian tàn hoại, suy vi
Ơi nầy em Nhan sắc - buổi ta đi!
Một trời loạn, tìm nhau sao được...
Ta đứng lại bên đường - ngơ ngác
Thẫm dấu hoàng hôn... Bóng ngã trùng vây!!