Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Hồn đá
Ai bảo đá không hồn - ai cho rằng đá cứng
Khi cái lạnh ngàn năm soi thủng đá trời
Sự sống vẫn âm thầm lặng lẽ, đầy vơi
Đêm trở rét một mình nghe gió khóc...
Mặt trời lên, còn hạt mầm trong suốt
Biết là sương hay lệ tự lòng sâu
Là chứng nhân cho vĩnh cửu dài lâu
Hay dấu tích sự thờ ơ để lại...
Của Thượng Đế - những tạo hình dang dỡ
Để đọa trầm, để dày dạn phong sương
Đêm trở mình đá hát, mộng phù sinh
Chờ - lặng lẽ một hành trình rêu phủ...
Ai bảo đá không hồn... Đợi ngàn năm đá ngủ
Những đêm sâu khắc khoải Nguyệt cầm rung
Nguyện tìm nhau, lâu mấy - dẫu không cùng
Tình chưa gặp dẫu lạnh lùng... vẫn đợi!