- {{item.pageName}}
Gọi trời
Trời ơi ngó xuống mà coi
Thảm chi thảm lắm, bắt tôi chịu hoài
Ấn Trời tôi nắm trong tay
Cứu người “Ấn” cứu - đọa đày một tôi!
Trời ơi ngó xuống mà coi
Tôi đau đớn vậy sao trời chẳng thương?
Trần ai sầu thảm tai ương
Trùng trùng sóng lệ, chẳng đường trở lui…
Trên cao nhìn xuống ông cười
Vẫy tay một cái - độ người trần gian
Thân tôi làm mướn không công
Cứu người trời đánh, hỏi ông tội gì?
Tội ngoan cố, tội bướng lì
Tội hành sai việc, tội đi sai đường?
Trời rằng: “Chúng nó vô lương
Bỏ đi chẳng cứu, tội vương đến mình
Phép trời cứu kẻ hiền minh…”
Thưa rằng: “Oán ngập Thiên đình bấy nay!
Luật Trời vay trả - trả vay
Vay từ tiền kiếp, trả hoài một thân
Sao không làm phúc ban ân
Cứu người một phút, khuyến nhân một đời!
“Giơ cao đánh sẽ”… cho rồi
Làu làu phép trọng, ơn Trời bao dung
Con sâu cái kiến hàm ân
Nguyền xin cãi hối tu thân từ rày !...”
Lạy Trời lượng cả công dày
Quay lưng ngoãnh mặt thế nầy đành sao ?
Tôi vì sanh chúng lao đao
Bỏ không nỡ bỏ, Trời cao chẳng màng !
“Mi làm mi chịu... đừng than
Mười roi chúng nợ đánh quàng sang mi !...”
Ông Trời - Ông thử xuống đây
Thế trần lầy lội đêm ngày chẳng vơi
Ông mà đứng được - thời tôi
Nguyện xin mãi mãi luân hồi, chẳng sai!
........................................
Ngày mai hết một kiếp người
Tôi đây nhất quyết lên trời mà than
Các người áo mão xênh xang
Làm mưa làm gió, sai oan kể gì
Trần ai nạn khổ sầu bi
Tai ngơ mắt lấp - đáng gì Hóa Công!