Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Đêm trần
Nhớ xưa kia hạnh phúc non thanh dạo
Thương trăng nầy ngơ ngác chốn trùng mê
Khói trần dương che khuất lối đi về
Mượn ảo giác chẳng hề thấy chốn!
Cúi nhìn đất - hoa rơi dài ngọn sóng
Ngẩng trông trời, cõi đi gió về mây
Phúc dường bao… mà họa có ai hay
Đêm Linh Tử nhìn trời sa ngấn lệ!
Góp bào ảnh xây đền đài tráng lệ
Gieo huyễn hư nên lớp lớp phù đồ
Người ngủ mê, cỏ dại lấp đôi bờ
Nẽo sau trước mịt mờ không thấy nữa…
Ai lang thang giữa một trời biển gió
Ai ngậm ngùi trông khói tỏa trùng vây
Cuộc phù trầm chỉ vị đắng men cay
Đôi mắt đỏ… Những đêm sầu đất khách!