Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Đêm thế kỷ
Tuyết sương một khối... mờ nhân ảnh
Ai khách Đa tình mơ ấm êm
Đợi Xuân - ta gói sầu năm cũ
Gửi lại hồn xưa, mộng trắng đêm…
Cất men cay đắng thành rượu mới
Say lấy mình ta… Rã giọt mềm
Khuất mặt nhân gian cười rũ rượi
Cuộn áo - nằm nghe lạnh buốt đêm!
Lang thang một cõi chờ trăng rạng
Bốn bức tường không, chốn biệt giam
Mơ phút hóa thân thành mây trắng
Về với hư không… Bỏ nắng vàng!
Mộng tỉnh - thôi rồi trăng đã rụng
Sầu lên như gió dậy ngang mày
Ngắm mặt nhân gian toàn kẻ lạ
Tàn đêm thế kỷ… Hận nào phai!