- {{item.pageName}}
Cho tôi xin
Cho tôi xin sự im lặng của vô biên
Dầu chỉ là sự lặng im giữa “con mắt bão”
Kéo màn đi - “người chủ xướng thành thạo”
Quay vào cùng những bức tường câm!
Đối diện bóng mình - hình, bóng xa xăm...
Cười khóc cùng nhau, ngẫm đời thật lạ
Thú đau thương như cây đàn muôn điệu
Bóng cùng ta luân vũ... Tỉnh rồi mê!
Khe khẽ đêm ơi - chớ vội sang ngày
Để bóng cùng ta không bị đời đánh bắt
Gió dậy bên rèm, nến hồng vụt tắt
Hồ quên!
Cho tôi xin từ rộng lượng trái tim
Không chỉ là những lời phủ dụ
Để những cơn đau triền miên thành sẹo
Ngủ quên sau đền điện thâm nghiêm
Cho tôi xin màu hương khói phiêu linh
Che dấu tích “cuộc hành hình thế kỷ”
Những đóa hoa vẫn còn tươi - nguyên vị
“Cuộc tế thần” chiêng trống hãy còn vang
Những bụt, những tiên ban phát hồng ân
Rực rỡ xênh xang lộng vàng, áo mão
Kìa ảo giác - vẫn màu rêu vĩnh cựu
Đêm bi hài - điệu hát xẩm... Mù ca!
Linh hồn vẫn lang thang bốn bể không nhà
Trong hoang phế giật mình nghe tiếng khóc
Đêm trở sang - giọt buồn rơi đáy cốc
Hồ say!