- {{item.pageName}}
Chén quan san
Mộng hồ thỉ chưa một lần đã kể
Người miên du đi suốt dọc đường trần
Kết ngang trái nên màu áo lễ
Đợi một ngày sỏi đá đơm bông…
Bao dấu hằn in vầng trán mõi
Vết gai đời thành sẹo trong tim
Bờ môi xưa một ngày khô héo
Những ước mơ hoài vọng trốn tìm!
Giữa nơi chốn tâm linh thường trụ
Những vì sao mơ ước vội rơi
Bao lá rụng chẳng về mùa thu cũ
Trái tình xanh hờ hững dạo qua đời…
Câu ví dặm lạc loài biển khát
Lời mẹ ru chìm khuất bờ môi
Giấc hoạn lộ mù cay đôi mắt
Bước phù đồ lạnh ngắt lòng tay…
Cũng có lúc giữa dòng đời vây bủa
Mộng tiêu dao - xa khói bụi kinh thành
Thèm như người xưa làm thân lãng tử
Đổi ngựa xe lấy mái cỏ lều tranh!
Mây còn trắng dặm dài không mỏi
Thoáng bên mình đã lạc bóng tà huy
Chiều viễn xứ chợt ai hoài cố sự
Sầu chăn nghiêng gối lệch, mành lay...
Thôi thì lại học người thuở trước
Gõ bồn ca quên chuyện xưa, sau
Nghêu ngao khúc Hành vân - ta hát
Chén quan san… Vọng cố nhân - hề!