Kinh sách - Thơ Khuyến Đạo
- {{item.pageName}}
Chén đắng
Chén đắng một mình tôi nếm
Cười khan - ngắm cuộc phù sinh
Ngọn gió đi về nẻo vắng
Lang thang suốt mộng viễn trình
Nỗi buồn một mình bạn đếm
Tựa vì sao đêm độc hành
Cánh hoa giữa mùa rơi xuống
Ai rằng: “Đáo địa vô thanh !”…
Ngủ quên giữa ngày cô quạnh
Chiếc áo khoác lên phận người
Có ai một lần thú nhận
“Mình thua - đà trắng cuộc chơi!”…
Ngấm vị men đời ngọt đắng
Định danh nỗi buồn trong đêm
Tôi - bạn giữa vùng yên lặng
Nhìn nhau... Thơ dậy bao niềm!