- {{item.pageName}}
KINH KHÚC BI TRÁNG CỦA NGƯỜI MỤC TỬ
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Sao có rụng nghiêng vầng trán mỏng
Trăng đi về chẳng động hồn thiêng
Tiếng suối reo hiu hắt bên triền
Con nhạn lẽ hờn đêm não nuột!
Cơn gió lạc thương người thao thức
Gọi lá vàng xào xạc thềm quen
Dấu chân nào về cõi u uyên
Đêm lặng lẽ một viền trăng quạnh!
(3 chuông...)
Người mục tử bên đời ấm lạnh
Mượn thân người cõi loạn vào ra
Gánh trần hồng – viễn khách đường xa
Thương rồi hận… bể đời muôn mặt!
Từ khối sáng, mang dòng linh thức
Xuống trần miền nguyện cứu quần sanh
Nào hay đâu như sợi chỉ mành
Treo trước gió, thương dòng chánh phẩm!
(3 chuông...)
Chuông càng khởi lòng từ thêm nặng
Đời bão giông che phủ đường quang
Người vô minh lạc nẻo mê phong
Sa bể tục muôn màu giả tạm!
Thương sanh chúng lòng đau đòi đoạn
Người xông pha mũi giáo rừng gươm
Đem thân mình che chắn tai ương
Đem phẩm cách chìu lòn dắt chúng!
(3 chuông...)
Nơi tuyệt lộ đáo đầu mấy bận
Chốn lâm tuyền vùi dập thân danh
Đem mình vàng mà sánh ma binh
Đem phẩm đạo sánh cùng vô đạo!
Tiếng chuông mõ vọng dài áo não
Dấn thân chi giông bão mười phương
Lệ dầm chan – từng trãi phong sương
Đêm tục thế đủ đường bi hận!
(3 chuông...)
Trông bốn phía – bụi trần vây hãm
Đem thân vào mũi giáo lằn tên
Bàn tay trơn vá víu vết thương
Đêm lạc lõng, “trường đồ viễn mộng”
Buổi nhân thế suy vong… buồn lắm
Áo thân vương lem lấm bụi hồng
Mộng trào ca chuyển dịch trần dương
Cơn tảo phạt khơi màu dâu bể!
(3 chuông...)
Người mục tử bao lần rơi lệ
Những vết thương mãi chẳng liền da
Mượn áo trần chi để đọa sa
Đem chánh phẩm vùi trong cát bụi!
Cõi trần thế vô minh lầm lụi
Trả rồi vay – vay trả tuần hoàn
Thương chúng sanh đòi đoạn can tràng
Người mục tử chinh an cuộc thế!
(3 chuông...)
Đem danh phẩm từ nơi chín bệ
Mượn ngôi trời cứu độ quần sanh
Ấn công hầu đánh đổi thanh danh
Cổ xe pháp tự mình chuyển dịch!
Dụng tâm huyết đổi thay, tạo tác
Đem tình thương xóa bỏ hận thù
Thắp đèn trời soi tiết âm u
Người mục tử lần tìm nẻo đạo!
(3 chuông...)
Nghe gió chuyển dặm dài ão não
Nhớ thiên hà muôn hướng bôn ba
Sanh thế gian, mượn đó là nhà
Mang xác tục – lợi tha làm trọng!
Sư áo vải đi về ngõ vắng
Quên thân danh – thịnh bĩ chẳng màng
Sinh trần gian – nguyện bất ly trần
Dẫu đau tủi giữa dòng thế sự!
(3 chuông...)
Khúc bi tráng của người mục tử
Giữa đêm dài vọng tiếng chuông ngân
Mượn lời kinh kết giọt thù ân
Trao nhân thế tấm lòng của biển!
Biển dẫn độ cho thuyền vượt sóng
Giấc phù trầm hiển lộng ngàn khơi
Vững lòng tin gió đẩy thuyền trôi
Nương chánh giác – thuyền về biển ngộ!
(3 chuông...)
Theo gót Mẹ, thuyền về viễn cố
Nương lòng Cha, mược vóc đại từ
Đời dẫu buồn chẳng để tâm hư
Cho đau tủi danh người chính phẩm
Mai trả xác vẫn nguyền giữ vẹn
Lòng son này dâng Mẹ trình Cha
Áo trần buông, trở lại trào ca
Người mục tử ngôi trời lại ngự!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)