- {{item.pageName}}
KINH KHUYẾN NGƯỜI CỬA ĐẠO
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
“Oan oan tương báo!”...
Chẳng nợ nần chẳng đáo tìm nhau
Biển nào biển chẳng sóng xao
Trách cơn gió cả khơi màu bể dâu!
Tâm chẳng loạn sao cầu sắc giới
Hồn có mê mới vọng phù đồ
Tỉnh ra sau trước mịt mờ
Cội nguồn chẳng tưởng, bụi bờ vong thân!
(3 chuông...)
“Viễn trường linh khí!”...
Đã nghìn năm quả vị chuyển luân
Trước sau chẳng vướng bụi trần
Khơi trong gạn đục đã nhuần – chẳng nao!
Cõi dương thế muôn màu lấp lánh
Cái giả chơn hiển lộng, cuồng quay
Khách trần kẻ tỉnh người say
Cuộc cờ nhân thế ai bày thắng thua!
(3 chuông...)
Gió chẳng động cửa chùa u mặc
Sóng giang hà vùi gấp thuyền con
Khối sầu lập thể chon von
Kẻ gieo người gặt, đầu non bụi mù!
Phần linh tử đã tu nhiều kiếp
Đáo trần miền trả nghiệp tiền căn
Tưởng còn rạng rỡ thân danh
Lại mang áo đạo mà tranh phù đồ!
(3 chuông...)
Bước xiêu lạc đi về cuối phố
Đêm viễn trần ái ố sân si...
Gật gà đáo cửa từ bi
Gióng chuông gõ mõ mà thi “lục trần”!
Con cóc nhỏ nghiến răng vì sợ
Phật đài cao có nợ nần chi?
Nay rung lắc, mai khẩn trì
Được thì lạy bẩm, thua thì quay lưng!
(3 chuông...)
Hàng chánh phẩm khác gì “của giả”
Cõi dương trần vật vạ cho xong
Nào hay “gần mực thì đen!”
Mượn trò dâu bể bôi lem phẩm trời
Hoa thanh khí rơi ngoài cõi động
Quả trường sanh rớt xuống ao bùn
Để tâm gì nữa đục trong
Hả hê một chút lạc dòng sai nha!
(3 chuông...)
Theo thời thế xa nhà lạc cội
Chốn hồng trần mãi gội tuyết sương
Tiền căn nghiệp cũ chưa mòn
Lại gieo nợ mới, hỏi còn mơ chi!
Phần linh tử khác gì sanh chúng
Lạc đường mê, rẻ rúng thân danh
Áo quan cởi bỏ đã đành
Thêm một “âm cốt” khảo hành thảm thương!
(3 chuông...)
Sao chẳng biết dừng chân đứng lại?
Chẳng đem lòng hối cãi lo tu
Đừng như con trẻ khờ ngu
“Vui đâu chúc đó” – mê mù hại thân!
Nay áo vải ra tuồng hiển lộng
Mượn huyền cơ mà gióng chuông từ
Năm châu bốn biển mịt mù
Nửa đêm sực tỉnh, chuông kêu dặm ngàn!
(3 chuông...)
Chuông gọi khách trần hoàn lưu lạc
Chuông kêu loài dã hạc hoàn lương
Chuông rằng “phản bổn quy nguyên”
Trở về chơn tánh – tu thiền cho mau!
Buổi nhân thế đáo đầu nghiệp chướng
Kìa thiên tai dưới nội trên ngàn
Chúng sinh vay trả rõ ràng
Gieo rồi lại gặt, còn oan nỗi gì!
(3 chuông...)
Chốn đô thị phồn hoa náo nhiệt
Dụng “mưu ma chước quỷ” hại người
Nào hay vay một trả mười
Hại người người hại... Bể đời chôn thây!
Mang tính khí của “dân kẻ chợ”
Đem “lường cân tráo đấu” cửa chùa
Tưởng rằng: Sư dễ bị lừa
Ngỡ Phật không biết được thua thể nào!
(3 chuông...)
Cơn gió cả lâm vào tuyệt lộ
Xáo tung lên bụi cát mịt trời
Trên cao Bụt mỉm miệng cười
“Bớ tên áo vải – đến hồi lao lung!”...
Phật chỉ tay: sơn cùng thủy tận
Trốn đi đâu – nghiệp khảo nghiệp đòi
Tu cho đẹp đạo, đẹp đời
Chớ mang xác tục lên ngồi tòa sen!
(3 chuông...)
Tu chớ để hoa đèn quyến dụ
Chốn hậu liêu hành xử chẳng nương
Tưởng rằng khuất mặt nhân gian
... Cục đất cũng rõ dấu chân tội đồ!
Tu chớ nghĩ tranh quyền đoạt lợi
Tu chẳng phân kẻ thấp người cao
Chiếu thiền trăm chiếc như nhau
Chớ bôi lem luốc mà đau lòng trời!
(3 chuông...)
Phần linh tử an ngôi an lộc
Chẳng hơn thua tranh chấp tỵ hiềm
Theo nhau xuống cõi trần miền
Đem lòng “tranh bá đồ vương” loạn trào!
Chuông gióng giả: thuyền từ đã khẵm
Pháp lao đao vượt sóng trần dương
Kẻ đeo người bám mạn thuyền
Mượn cơn gió cả căng buồm dọc ngang!
(3 chuông...)
Tâm vọng tưởng mang vào cửa Phật
Bụi trần ô gieo rắc vườn thanh
Kẻ nơi cuối bể đầu gành
Bám câu “Lục Tự” mua danh đạo vàng!
Chuông cảnh tỉnh: can tràng ai thấu?
Mượn áo tu phải tạo căn lành
Xin đừng mang thói đua tranh
Để cho cửa đạo cấu thành biển nhơ!
(3 chuông...)
Mỗi sai sót mỗi tờ giấy nợ
Thân nay chưa thì trả thân sau
Lọc lừa đen trắng, vàng thau
Tưởng ông Phật giấy gật đầu cho qua!
Đâu hay biết đọa sa đường dữ
Chẳng cân phân nghiệp khảo, nghiệp đòi
Cát bụi đem sánh vàng mười
Tội cho Thánh Chủ đang ngồi tòa sen!
(3 chuông...)
Mượn áo đạo mà len cửa Phật
Hồn bão giông nhớ bỏ ngoài đàng
Chiếu thiền gạn đục khơi trong
Lấy duyên tịnh pháp chuyển dòng chân như
Áo trần khép kể từ buổi ấy
Nguyện lo tu giữ lấy căn lành
Mai ngày sáng tối phân ranh
Đường mây lại bước, thân danh rỡ ràng!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)