- {{item.pageName}}
KINH MỤC TỬ ĐÁO TRẦN DƯƠNG
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Gió nổi – cao nguyên chiều bão dậy
Vàng rơi… Hoa cỏ cũng xôn xao
Hương bay vọng thấu trời Vô ngại
Thất bảo, Liên trì… Mộng đẫm sao!
Gió qua song cửa xin chậm lại
Cho hồn Mục tử bớt cô đơn
Định mệnh trước sau đừng ruồng rẫy
Cho khách trần dương nhẹ khối hờn!
(3 chuông...)
Đếm những lao lung hồn bỗng dại
Sương tuyết nghìn năm tựa khói hương
Trắng tóc vẫn đang mùa quan tái
Thì ước làm chi chuyện thế thường!
Xe qua – phố dậy cơn trầm tích
Bụi đỏ mù xoay cuộc viễn trình
Hồn nép cao nguyên chiều gió bão
Lòng chẳng nguôi lòng đêm viễn phương!
(3 chuông...)
Lộ diệc vũ trùng thương phận mỏng
Cát lọt lòng tay – Mộng dã tràng
Trăm năm một kiếp thôi đành phận
Sinh chẳng gặp thời… Ngộ kiếp nan!
Máu thấm – Nhân gian thành lệ sử
Kinh kệ còn vang chốn Bảo đàn
Đêm vượt trùng xa mờ nhân ảnh
Thiên hà gió dậy khóc hồn hoang
(3 chuông...)
Níu hỏi trời cao – cơn sống mái
Sao chỉ mình ta vượt bão giông
Nhân thế vô tình như kẻ dại
Sao chỉ mình ta lấp bụi hồng?
Sóng nổi Trường gian mờ nguyệt ảnh
Mây dồn ải nhạn khuất lao lung
Mưa qua Thị phố lòng vẫn lạnh
Lại sáng vầng dương, lấp bụi hồng!
(3 chuông...)
Lần đếm vàng tay – mòn năm tuổi
Mõ chuông còn vọng chốn phù không
Máu lệ vẫn đầm thân viễn trú
Hồn vẫn bi thương chốn loạn trần!
Áo vải cho qua mùa giông bão
Ngậm ngùi nọ giả, nọ rồi chân
Đêm vượt trùng xa – dòng lệ mặn
Rót vào yến tiệc chốn triều yên!
(3 chuông...)
Huyễn hoặc nghìn năm hồn vĩnh trụ
Mơ hồ một kiếp mộng Hoàng vương
Áo vải soi mình nơi cổ Tự
Chuông mõ rền vang cũng dị thường!
Mai nếu có về qua Thị phố
Dấu hờn năm tháng xóa dùm tôi
Tóc rối vẫn còn hương sắc cũ
Trời đất mang mang… Lỗi nguyện thề!
(3 chuông...)
Dạ khúc – lòng đêm còn ghi dấu
Đậm nhạt hề chi giấc huyễn hư
Đen trắng chẳng phân dòng Thánh tích
Thế trần lem luốc mộng trần cư!
Sực tỉnh – nhân gian toàn kẻ lạ
Lại thấy mình mơ giấc Đại đồng
Khập khiễng đi qua chiều viễn trú
Trời hỡi – bao giờ thôi bão giông?
(3 chuông...)
Sẹo chữa liền da – Thương xác tục
Tâm còn sóng gió, lụy hồn mê
Đứng giữa nhân gian mùa bão trút
Thương khách trần dương lỗi nguyện thề!
Tay không tấc sắt – vinh rồi nhục
Lấy chi mà “Đoạn khổ lìa mê”
Bao giờ cho hết mùa thương khó
Cho mảnh hàn y bớt lạnh lùng!
(3 chuông...)
Trời Nam rạng rỡ vầng trăng nguyện
Hoa cỏ nương vào khách Tịnh y
Bỏ lại thân này nơi rốn biển
Tro tàn nhờ gió hãy mang đi!
Hồn ta tự tại rời tục thế
Chẳng luyến lưu gì phút viễn ly
Tam bảo còn vang hồi Kinh nguyện
Chuông mõ nhuần gieo… Mãn hạn kỳ !
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)