VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH LỜI CON GỌI MẸ

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Đêm thanh vắng nghe tiếng hồn than thở

Giữa quê người thọ nạn – xát lòng đau

Ngẩng nhìn cao gió trẩy lạnh y bào

Trông bốn hướng nhân gian nào thấy Mẹ!

Bàn tay ngắn giữa muôn ngàn dâu bể

Con ngậm ngùi trông khói tỏa trùng vây

Người gọi ta – Người gọi đó… ta đây

… Và con gọi – Mẹ Đài Cao có thấu ?!...

(3 chuông...)

 

Nơi cõi thế con theo chân Từ Mẫu

Cứu quần sanh – vạn loại chẳng từ nan

Mẹ Cha ơi đừng bỏ trẻ bên đàng

Đau xót lắm – mình con nơi cõi tạm!

Tiếng kêu khóc như sấm tràn biển lớn

Lời van xin đòi đoạn buổi nguy nàn

Chốn dạ đài nơi trường diễn đêm đen

Nào có khác trần ai hồi “diệt tận”!

(3 chuông...)

 

Màu hư giả người khoác lên “áo mượn”

Hồn điêu linh che dấu giữa đêm đen

Vay phấn son che nửa giấc hoa buồn

Người dấn bước, lại sa vào mê trận!

Rồi cứ thế – mãi theo dòng chìm đắm

Nhặt rong rêu sỏi đá ngỡ vàng muôn

Người nâng niu… Cái giả tạm lên khuôn

Quên một kiếp – dấu cội nguồn xa lạc!

(3 chuông...)

 

Đêm sực tỉnh cơn mê – cầu nẻo khác

Biệt Kinh kỳ, lại ngàn dặm nổi trôi

Vẳng bên tai lời Cha Mẹ khúc nôi

Khuyến con trẻ… Giật mình sa ngấn lệ!

Về phố núi, nơi tầm cao đất Mẹ

Đón gió trăng từ huyền thoại khai sinh

Mượn khí thiêng ngàn muôn kiếp anh linh

Xương máu đổ mới liền khai mạch đất!

(3 chuông...)

 

Người lặng lẽ nơi núi rừng u tịch

Cải Đạo làm nhà, mượn gốc trần cư

Gió trăng kia từ muôn thuở huyền hư

Về lập hội – đêm viễn trần đỡ quạnh!

Mượn chuông mõ con tìm về tự tánh

Đáo sơn lâm tạm lánh buổi can qua

Dắt dìu nhau qua ngàn dặm phong ba

Hoa khai kiến: Tâm lành dâng Chín bệ!

(3 chuông...)

 

Đêm vọng thấu Diêu cung – sầu đẫm lệ

Mẹ hiền ơi – nhân loại mãi vô minh

Con tài hèn sức mõn độ chúng sinh

Xin Cha Mẹ nơi Đài cao dẫn lối!

Con mải miết quay cuồng cơn thống hối

Đêm dương gian dài quá, Mẹ hiền ơi

Con bi thương vì nhân thế nổi trôi

“Đòn trả nghiệp” – mãi đau vùi, chưa tỉnh!

(3 chuông...)

 

Nghe tiếng khóc mà lòng đau đòi đoạn

Thương chúng sinh, thương lắm Mẹ hiền ơi!

Mẹ vì con mà ứng cứu muôn loài

Con của Mẹ nguyền độ trần một kiếp

Xin chớ để lòng bi thương thống thiết

Chúng sanh đau, con Mẹ cũng tủi hờn!

Áo vải chăn đơn thọ lảnh cuồng phong

Đêm nhân thế như suối nguồn lệ đẫm!

(3 chuông...)

 

Lòng đã loạn, chí cùn bên vực thẳm

Mẹ Cha ơi – xin chớ bỏ con khờ

Con tay không tấc sắt dựng cơ đồ

Xin “Thánh Chỉ” cứu nguy ngày bão loạn!

Đêm dương thế thắp đèn trời con nguyện

Mảnh huyết thư lưu dấu lạc tràng mê

Mẹ Cha ơi – con đâu muốn lỗi thề

Bởi nhân thế vẫn chưa hề tỉnh thức!

(3 chuông...)

 

Vòng sàng lọc buổi Thượng Ngươn Thánh Đức

Thiên hạ đem tiền mua giải được không?

Giữa nhân gian con nói chuyện Đạo Đồng

Đạo đâu có ở giữa dòng khói bụi!

Nơi cửa Điện lặn lờ cơn gió nổi

Dấu bụi trần trong nếp áo phong sương

Con ngồi đây lặng lẽ giữa nghiêm đường

Nghe gió nổi sóng chao ngoài chiếu Đạo!

(3 chuông...)

 

Đêm trở giấc nghe tiếng hồn ão não

Lạnh muôn chiều – lạc lõng giữa trăng suông

Thương thế nhân con quay bước không đành

Nên cứ mãi lạc giữa vòng nghiệp quả!

Xin Cha Mẹ thấu cho lòng con trẻ

Di ngôn xưa con đã nguyện “Độ trần”

Dẫu đớn đau tủi hận đến muôn trùng

Không nỡ bỏ – Mẹ hiền ơi có biết!

(3 chuông...)

 

Đêm trở lạnh, hắt hiu vầng trăng khuyết

Mai trăng đầy – chiu chắt mộng Triều thiêng

Nén hương trầm con thắp giữa đêm quen

Cầu Lệnh Mẹ chứng cho lòng con trẻ!

Xin Cha Mẹ hãy “giơ cao đánh khẽ”

Con vì chúng sinh trả nghiệp không cùng

Manh áo xưa dẫu lem lấm bụi bùn

Tâm chẳng loạn – bởi bao lời Mẹ dạy!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
93. KINH MỘNG HÌNH NHÂN
Kế tiếp
95. TU LÀ GIỮ MỘT CHỮ TÂM