- {{item.pageName}}
KINH MỘNG HÌNH NHÂN
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Tôi vẽ hình nhân đứng giữa trời
Cơm áo gạo tiền chạy ứ hơi
Công danh đã chẳng, tiền cũng chẳng
Sụp nón mà che – kẻo hổ ngươi!
Tôi vẽ hình nhân đứng cửa Chùa
Ngắm nhìn thiên hạ đổ xô qua
“Nam Mô…” Phật đãi cho tài lộc
Xôi oản Chùa ăn – Bụt cứ cười!
(3 chuông...)
Tôi vẽ hình nhân đứng chợ đông
Xem người ngã giá hai, ba đồng
Lộn túi được vài ba xu lẻ
Mĩm cười rũ áo – trở về không!
Tôi vẽ hình nhân đứng cửa Quan
Nhìn họ xum xoe đứng sắp hàng
Còng lưng nửa kiếp lưng còn thẳng
Trời đất – thằng tôi chịu tiếng oan!
(3 chuông...)
Tôi vẽ hình nhân đứng giữa đàng
Đợi ai, ai biết – Chỉ mùa sang
Lẫn thẫn trông vời mây tứ xứ
Mây trắng, này chưng– tóc bạc hơn!
Gần hết một đời – tên “Hình Nhân”
Ngẩng trông tứ phía chẳng người thân
Đứng giữa nhân gian cười thế sự
Cười khóc loay hoay chốn bụi hồng!
(3 chuông...)
Kể từ buổi ấy vẫn hình nhân
Lên núi về non lập Đạo đồng
Mõ chuông gióng giả bên thềm vắng
Đem chút hồn xưa tặng khách trần!
Sương giá nghìn năm một chuyển luân
Hoàng hôn mấy độ đã phong trần
Can qua – mệnh mỏng treo đầu sóng
Chí cả, buồm căng buổi gió giông!
(3 chuông...)
Áo vải rồi quen với bụi hồng
Lạnh dài – hiu hắt mấy tầng đông
Ngẩng trông tứ phía còn dâu bể
Se sắt tâm can – lệ chuyển dòng!
Xuống thế – giả khùng trông cuộc thế
Về non gọi gió khép non thanh
Chuông mõ cho qua hồi gian khó
Khói hương lơ đãng – mộng viên thành!
(3 chuông...)
Trí giả làm ngông xoay cuộc thế
Hiền minh mở hội – gióng chuông Từ
Áo vải khép lòng cơn nước lửa
Lòng son đâu nỡ để trần hư!
Mai có ai về qua thị phố
Mang chút hương rừng xua nắng hanh
Vọng tiếng chuông chùa đêm sám hối
Xẻ nửa vầng trăng gởi đất bằng!
(3 chuông...)
Áo vải thâm sơn – mộng đổi dời
Đón đường mây trắng rủ về chơi
Am tuyền âm vọng hồi Kinh tụng
Hoa cỏ thơm hương một góc đời!
Mai mốt… rồi qua một kiếp người
Nhẹ nhàng – như thể một làn hơi
Trở bước ta về theo lối cũ
Lòng nhẹ, hồn thanh… Biệt cõi người!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)