VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH HẸN NHAU QUA CỬA PHÙ ĐỒ

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Ta đi bên cạnh cuộc đời

Mượn câu Kinh kệ khuyên người, khuyên ta

Nước dòng cạn, nước dòng xa

Cũng chung mạch nước quê nhà chuyển luân!

Trần ai cõi tạm náu nương

Thân người cũng tạm – phải thương phận người

Thong dong nhẹ bước qua đời

Xót người nặng gánh, ngậm ngùi riêng chung!

(3 chuông...)

 

Ta tìm một chút bình yên

Giữa thời loạn động, chung riêng, lỡ làng...

Mưa qua để ngọn nến tàn

Lắt lay trước gió, bẽ bàng thân côi

Khi nước cạn, khi dòng trôi

Người theo định nghiệp kéo lôi buột ràng

Bình minh rồi đến chiều vàng

Qua song – còn chút nắng tàn là thôi!

(3 chuông...)

 

Cảnh đời tan hợp hỡi ôi

Nửa đường gãy gánh – cũng rồi nghiệp duyên

Nay đi bộ, mai lên thuyền

Ngựa xe giong ruổi qua miền tào khê!

Tưởng chừng thong thả đi về

Phấn hương che một phận đời nổi trôi

Đường hoạn lộ bụi mù trời

Chen chân dẫm đạp lên người mà đi!

(3 chuông...)

 

Vỡ tuồng nhân thế lâm ly

Buồn vui hạnh lạc, ai bi đủ mùi...

Kẻ dại lấy đó làm vui

Người khôn cám cảnh ngậm ngùi mà thương!

Hưng vong, thành bại đủ đường

Nay dời mai đổi, tai ương thảm sầu

Kẻ nông nổi, người cơ cầu

Kẻ bên trướng gấm, người chầu quan sai!

(3 chuông...)

 

Sống nay còn nghĩ đến mai

Gieo nhân hiện kiếp đọa đày thân sau

Hôm nay chín thảm mười sầu

Cũng do nghiệp trước đáo đầu mà ra!

Nghĩ gần rồi lại nghĩ xa

Mang thân vào cõi Người ta – để buồn

Mai ngày nắng đục mưa tuôn

Bão giông thì cũng ngọn nguồn bão giông!

(3 chuông...)

 

Đời nay Thần Thiện ngủ quên

Ác Thần gầm rú bên triền núi sông

Tay trơn mà gắp lửa hồng

Thân đơn mà bước giữa dòng sân si!

Đón người về, tiễn người đi

Ga đầu, ga cuối nào khi tương phùng

Kiếp xưa dẫu lấm bụi bùn

Thân nay cũng ráng khơi dòng chuyển luân!

(3 chuông...)

 

Thương nhau chẳng phụ cho đành

Mượn dòng dư lệ viết thành Sử thi

Đạo Trời đến lúc suy vi

Đừng như ong bướm, kể gì sương mai!

Chữ rằng: “Xuân bất tái lai”...

Đừng như kẻ ngốc bịt tai qua đò

Sông sâu bể cạn ai dò

Cây kim sợi chỉ cũng đo lòng trần!

(3 chuông...)

 

Lấy buông xả đổi tham sân

Lấy tâm từ ái mà cân hẹp hòi

Đừng như bên lở bên bồi

Chỉ lo vơ vét, kẻ cười người chê!

Tỉnh mau – đừng có u mê

Mõ chuông gọi đó, quy về Bổn Căn

Tu đi cho nhẹ nghiệp trần

Có xa bến đục mới gần Như Lai!

(3 chuông...)

 

Thánh nhân chẳng nệ phàm thai

Bởi thương sanh chúng trần ai ta về

Đem thân nép cội Bồ đề

Khơi dòng Tịnh thủy tặng người hữu duyên!

Ngẫm nhìn thế sự đảo điên

Người Tu ngồi mãi chiếu Thiền được sao

Thương người chẳng nệ vàng thau

Người mang áo vải bước vào biển nhơ

Gọi người trên sóng phù đồ

Dừng tay tạo nghiệp để nhờ thân sau!

(3 chuông...)

 

Phẩm son chớ để úa màu

Bùn đen vuốt mặt, lạc vào mê cung

Giật mình nghe tiếng mõ chuông

Lần theo dấu Phật khói hương nhiệm màu!

Hết tạo tác – hết cơ cầu

Dừng chân đứng lại, khơi màu Nhân duyên

Giữa đời Tu cũng thành Tiên

Tiên vào cõi Tục hóa duyên Tịnh đồ!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
91. KINH GIÓ VỀ CÕI TỊNH
Kế tiếp
93. KINH MỘNG HÌNH NHÂN