VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH GIÓ VỀ CÕI TỊNH

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Một gánh can thường – dạ đảo điên

Một trời dâu bể, khóc triền miên

Ba thu phận mỏng treo đầu sóng

Một khắc hồn thiêng lụy bể trần!

Được cũng đau mà mất cũng đau

Vay đây trả đó, trách gì nhau

Hồn xác cùng vùi trong bể hận

Lay lắt rồi qua một kiếp sầu!

(3 chuông...)

 

Lặng ngắm trần ai cuộc khóc cười

Rằng hư rằng thực cũng về nơi

Tử sinh sinh tử luân hồi mãi

Nghiệp báo giần xoay, mộng rã rời!

Mượn xác đầu thai thể hạ phàm

Chưa cười đã khóc – bởi trần gian

Hết gieo rồi gặt, tuồng nhân thế

Thề nguyện gì nhau chuyện đá vàng!

(3 chuông...)

 

Một sớm trời trong, nắng dịu dàng

Thoảng trong hơi gió tiếng thu vang

Ngậm ngùi – thoắt đã hai màu tóc

Nghiệp thế còn nguyên – mộng dã tràng!

Lạc bước Thiền môn một buổi chiều

Lặng nghe trời đất cũng đăm chiêu

Lòng như lá mục bên thềm vắng

Vọng tiếng chuông xa lạc nguyệt hồ!

(3 chuông...)

 

Một thoáng mà sao chẳng nỡ rời

Cửa Thiền rộng mở, gió vào chơi

Nhẹ nâng cánh lá bên thềm vắng

Hoa cỏ dường như cũng mỉm cười!

Một giấc Nam kha tỉnh mộng rồi

Ngập ngừng bên cửa bóng chiều rơi

Sực tỉnh – trần gian là mộng cảnh

Hồn xác lơ ngơ khóc lại cười!

(3 chuông...)

 

Chuông mõ lặng chờ bên án thư

Kệ kinh dìu dặt khép trần hư

Khói hương lơ đãng nương thần phách

Văng vẳng bên tai khúc Đạo từ!

Mộng giả Kinh kỳ quy cố hương

Xa rời nghiệp thế đáo Thiền môn

Áo vải cơm rau hồn đạm bạc

Chuông mõ hương sơn nối dặm trường!

(3 chuông...)

 

Dòng nghiệp ngoài kia vẫn chuyển luân

Mịt mù khói bụi cõi phù vân

Kẻ gieo người gặt, tuồng nhân thế

Ta náu sơn lâm lánh bụi trần!

Chuông mõ ba hồi giải nghiệp oan

Đoạn Tam đồ khổ – gốc nhân hoàn

Viễn ly mộng tưởng, hồi điên đảo

Nép cội Từ ân, hướng Đạo vàng!

(3 chuông...)

 

Ngọn cỏ Thiền môn cũng biết Tu

Duyên này duyên nữa kết trần nhu

Sớm mai thức dậy, ngoài hiên nhỏ

Ươm nụ vàng hoa – hết tội tù!

Gió sương mùa cũ cũng theo nhau

Khe khẽ chiều êm, mộng bạc đầu

Nhân gian cõi ấy còn bao nả

Nguyện khép trần lao chốn Đạo mầu!

(3 chuông...)

 

Mõ vọng liên thành gọi nắng lên

Chuông rền ba cõi khép u uyên

Ngày mai trong chốn người dưng ấy

Có kẻ tu Tiên, bỏ vọng trần!

Buông xả tay trơn, tế ngộ – hề...

Quay đầu một bước tỉnh đường mê

Nhân gian cõi tạm– duyên thì kết

Ngộ đủ... Nhân gian hết bộn bề!

(3 chuông...)

 

Người viết câu Kinh khuyến ngộ người

Gió theo đường gió – tỉnh đừng mê

Nghiệp Lành tu tạo nên dòng phúc

Ruộng Phúc nhuần gieo hóa đại ngàn!

Câu Kinh tiếng mõ khuyến nhân hoàn

Thuyền Từ đón đợi khách trần gian

Mau mau qua hết mùa thương khó

Vọng ảo thì buông, hướng Đạo vàng!

(3 chuông...)

 

Chẳng còn mấy nữa, khách trần ơi

Ta bạn xa nhau – hết một đời

Sớm còn tối mất, tuồng nhân thế

Chần chờ chi nữa... bạn cùng tôi!

Hẹn cõi Thiền kia – đến một ngày

Trà thanh một chén, mộng đầy tay

Hương Thiền thấm đẫm dòng Linh thức

Quẫy mộng lên ngàn – Mộng cũng say!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
90. KINH GIỮA ĐỜI CÓ ĐẠO
Kế tiếp
92. KINH HẸN NHAU QUA CỬA PHÙ ĐỒ