VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH GIỮA ĐỜI CÓ ĐẠO

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Người từ dạo bước trần gian

Hoa rơi suối chảy, lạc đàng tử sanh

Xa nguồn cội – thiếu Tinh anh

Mượn thân xác tạm mà tranh phù đồ!

Thế gian “Một tín mười ngờ”

Hồn như xác mượn bên bờ ruỗi dong

Mõ chuông đợi khách tâm đồng

Bướm hoa ngơ ngác bên dòng trả vay!

(3 chuông...)

 

Tượng Thần rãi khắp trần ai

Chúng sanh bám víu – đêm ngày kêu than

Lọng vàng sáo bạc xênh xang

Bụt đất tượng gỗ lạy van nỗi gì!

Cảnh đời sầu thảm ai bi

Sống không đạo lý, Tu trì uổng công

Tu là sửa – Đạo là đường

Đường ngang ngõ tắt dễ thường chuyển xoay!

(3 chuông...)

 

Làm người cốt ở thẳng ngay

Sống cho lương thiện, thảo mai mới là…

Thương người như thể thương ta

Giúp người như thể đó là người thân!

Của tiền tựa áng phù vân

Ít nhiều chia sẻ, xa gần cũng vui

Nghĩa nhân phải cố vun bồi

Tình sau nghĩa trước vậy thời trọn Tu!

(3 chuông...)

 

Mai ngày bóng xế trăng lu

Sao cho “Đời Đạo song tu” mới là

Mõ chuông giữ vẹn gốc nhà

Chữ “Trung – Hiếu”, chữ “Thuận – Hòa” đỡ nương!

Giữa Đời tu Đạo mới thương

Trong Đời có Đạo nhẹ đường trả vay

Nhấc lên đặt xuống – bàn tay

Có gieo có gặt, có ngày quang minh!

(3 chuông...)

 

Tu là có bạn, có mình

Có sau có trước, có tình Đạo sư

Mạch nguồn khởi tự huyền hư

Đắm trong lầm lụi, đừng như bụi bùn!

Có Đời có Đạo tương phùng

Như chuông với mõ vui cùng cỏ hoa

Như hồi Kinh tụng ngân nga

Ấm lòng viễn khách xa nhà lạc quê!

(3 chuông...)

 

Trăm năm một cõi đi về

Giữ sao cho trọn câu thề Bổn Căn

Giọt sương rụng tiếc sao băng

Hồn xưa phiêu dạt chẳng đành bỏ nhau!

Ngậm ngùi thương ngọn hoa lau

Nhớ trăng cổ độ mà đau dạ này

Chạnh lòng – đêm vắng canh chày

Mang mang tiền kiếp – xướng bài Tụng Kinh!

(3 chuông...)

 

Mõ chuông vọng cõi phù không

Hồn theo hơi gió về trong hiện tiền

Lời Hiệu triệu – gốc Chân truyền

Rửa mau xác tục hồn tiên để mà!...

Không còn mê đắm ta bà

Chẳng ham vật chất phù hoa xứ người

Hồn từ Cực lạc về chơi

Xót thương vận thế đang hồi ngữa nghiêng!

(3 chuông...)

 

Đắng lòng dâu bể lưu liên

Đã đau xác tục lại phiền bổn Căn

Hồn xưa “Giá vũ đằng vân”

Mượn lời chuông mõ lay trần – Tỉnh chưa?...

Gốc Nhà cội cũ rào thưa

Hồn Thiêng lạc lối về qua vọng trần

Lang thang mưa gió bạc phần

Trần ai gõi tạm – dấn thân làm gì!

(3 chuông...)

 

Chiếu Thiền ngồi xuống Tu đi

Rửa trôi nghiệp cũ ta về với Căn

Bể sầu mạch cả khôn ngăn

Mượn lời Kinh tụng làm răn cõi Người!

Thân sau dẫu có đổi dời

Đã quen chuông mõ, lại thời mõ chuông

Kệ Kinh là gốc chuyển luân

Trần gian là mạch hóa thân một đời!

(3 chuông...)

 

Đã mang thân thế con người

“Đạo gia chi Mệnh” đổi dời thân sau

Một đời lẫn lộn vàng thau

Khác chi sỏi đá bên cầu huyễn hư!

Tu Đời, Tu Đạo – Song Tu

Đạo đời có trọn, hiền – ngu cũng là…

Sơn lâm có ngọn tre già

Giữa mùa thương khó nở ra hạt mầm!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
89. KINH NHẸ BƯỚC ĐƯỜNG MÂY
Kế tiếp
91. KINH GIÓ VỀ CÕI TỊNH