- {{item.pageName}}
KINH NHẸ BƯỚC ĐƯỜNG MÂY
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Kìa Sư quét lá sân Chùa
Hoa rơi cõi Phật, gió lùa hư không
Ngậm ngùi thương ngọn đông phong
Lần qua cõi tục – giá băng một mình!
Cây đa nhớ Hội sân đình
Áo bay – nhớ buổi tơ tình còn vương
Đêm dài hoa vẫn buông hương
Hồn ai lạc giữa canh sương – để buồn!
(3 chuông...)
Lá rơi xào xạc cửa Thiền
Thương con suối nhỏ qua triền bão giông
Con chim lẽ sợ cành cong
Nép sau bóng lá, tìm không thấy nhà!
Con cóc nhỏ ngắm Sư già
Cội Bồ đề đó vào ra một mình
Thế gian là giống hữu tình
Sư nài: “Chân giả phân minh” – lẽ nào!
(3 chuông...)
Ăn chanh mà muốn ngọt ngào
Ăn cay nuốt đắng gan bào dạ sôi
“Liễu tri hà sự”, con ơi
Gieo Nhân gặt Quả – vậy thời phân minh!
Mang thân vào chốn tụng đình
Cũng vì tạo án, lý tình chẳng dung
Áo xưa lấm bụi lấm bùn
Thân nay phiêu dạt, muôn trùng trả vay!
(3 chuông...)
Chim hồng về đỉnh Thiên nhai
Ngọc trầm đáy bể, đâu ngày quang minh
Hẹn nhau mấy dặm trường đình
Tìm nhau ngàn kiếp – thinh thinh mộng trường!
Ngày đi còn hẹn tương phùng
Hoàng kỳ lệnh tiễn, não nùng cơn mơ
Trúc mai thì cũng dật dờ
Tri âm nguyện cũ – ai chờ đợi ai!
(3 chuông...)
“Hoa khai kiến” – lụy rơi dài
Vấn vương hồn cũ nhụy đài héo hon
Trái sầu lập thể chon von
Nhớ thương nguồn cội mà không trở về!
Hoa trắng – trắng như lời thề
Nửa đêm trở giấc, sầu tê tái sầu
Trăng khuya về gát Tây lầu
Đàn ai não nuôt, phai màu trăng trong!
(3 chuông...)
Mưa đêm quạnh quẽ hừng đông
Viễn trần xiêu lạc, người không trở về
Bão giông vây phủ tư bề
Làm sao thoát được, quy hồi Thiên cung!
Nửa đêm thắp ngọn nến hồng
Giải oan một kiếp giữa vòng hóa sinh
Buồn vui thế thái nhân tình
Buông tay phủi sạch linh đinh phận người!
(3 chuông...)
Gió qua thềm cũ nhắn lời
Mõ chuông còn đợi bên trời tịch không
Buông là bỏ – Xả là quên
Trần ai chẳng luyến thì nên phẩm Trời!
Cội nguồn là gốc con ơi
Cành cao lã ngọn cũng thời huyễn hư
Ba tấc đất, một hoang mồ
Cú kêu – hồn gỡ đợi giờ trùng hoan!
(3 chuông...)
Kìa Sư – một chuyến đò ngang
Mái chèo khoả sóng, chiều loang dặm dài
Quá quan trắng tóc cũng hoài
Hành trang góp nhặt dăm bài Tụng kinh!
Huyền không gió nổi thinh thinh
Thương người tải Đạo trùng trình mây trôi
Bíu nhau hồn xác cùng cười
Rủ nhau Ta – Bạn về nơi Tịnh cầu!
(3 chuông...)
Trăng nghiêng – bóng xế giang đầu
Thu xào xạc lá khơi màu nhân duyên
Buông vọng trần – hết đảo điên
Thuyền neo bến Đạo bên triền hoa lau!
Chẳng cần phân định vàng thau
Nhẹ thanh thì nổi, nặng câu thì chìm
Đạo trời cách trở ngàn muôn
Nghiêng tai vọng tiếng mõ chuông tìm về!
(3 chuông...)
Thiền môn rạng ánh trăng thề
Tịnh kỳ vẫy gọi hồn mê đoạn lìa
Con dế nhỏ hát bên hè
Xướng hồi Kinh tụng, nương bè vượt sông!
Đừng như tay gắp lửa hồng
Người gieo phúc lạc, ta trồng sân si
Đón người về – tiễn người đi
Mượn lời chuông mõ, phòng khi trễ đò!
(3 chuông...)
Sông sâu bể cạn ai dò
Hồn ai ngơ ngác bên bờ trầm luân
Con nhạn lẽ trách phù vân
Lang thang ngàn dặm tìm không thấy nhà!
Bụi trần ngơ ngác vào ra
Bám trên nếp áo người xa chẳng rời
Cửa Thiền mặc gió rong chơi
Hồi chuông vãn độ bên trời tịch liêu!
(3 chuông...)
Gió xa kêu sáng kêu chiều
Bước chân thần thoại cũng liều ruỗi dong
Mốt mai đón mặt trời hồng
Hong khô vạt áo phong trần hai vai!
Đoá sen trắng mộng Liên đài
Giữ mình cho trọn giữa ngày lao lung
Tu cho Đời – Đạo viên dung
Đường mây nhẹ bước, thong dong ta về!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)