VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH VỌNG TIẾNG CHUÔNG TỪ

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Trong bóng đêm một vì sao vừa rạng

Trong bóng đêm một ngọn nến tàn rơi

Và trong bóng đêm quen từ nguyên thủy

Những lập trình bí ẩn vẫn đầy vơi!

Áo ai trắng như cội nguồn thanh khí

Dòng Chân nguyên vẫn mưa gió song hành

Cuộc vay trả còn luân hồi chưa dứt

Đêm trần gian hồn theo gió loanh quanh!

(3 chuông...)

 

Vai thấm lạnh giữa đất trời muôn tuổi

Duyên – không duyên… Hình bóng ruỗi tìm nhau

Bám vọng trần nghe cười khóc lao xao

Chân với giả biết làm sao định đoán!

Cơn gió dữ khởi lên từ cõi loạn

Dấu bùn hoen – nguyên án của phong ba

Mảnh thuyền nan còn vượt sóng giang hà

Tâm nhiễu loạn chỉ gần ma, biệt Thánh!

(3 chuông...)

 

Sau với trước chung một nguồn ấm lạnh

Bóng với hình tâm cảnh cũng tương lân

Si mê kia cũng gần với tham sân

Thì nghiệp báo – cội với cành cũng một!

Không gieo nữa thì lấy chi mà gặt

Không giữ gìn tích cóp lấy gì dư

Dư bạc tiền, danh phẩm cũng là hư

Dư hay thiếu cũng cộng trừ Duyên – Nghiệp!

(3 chuông...)

 

Cái Tôi đó là cội nguồn huyễn hoặc

Đưa ta đi qua ngàn bậc phù đồ

Bản ngã kia như tiếng mẹ ru hờ

Mê hoặc trẻ, để lạc vào ma trận!

Cái Tôi đó vốn ưa lời xiểm nịnh

Thích tán dương, xưng tụng với ngợi ca

Bỏ ngoài tai lời can gián thiết tha

Lòng chao đảo bỡi điệu kèn tiếng uyển!

(3 chuông...)

 

Tâm có Đạo chẳng lạc vào mộng huyễn

Nòi Thiên lương chẳng vướng nẻo tam đồ

Giữa đêm trường nghe gió đuổi dòng xô

Hồn tỉnh giác chẳng mê mờ xiêu lạc!

Đóa sen trắng bụi bùn không lấm gót

Áo Thanh lương hoa cỏ cũng cầu thân

Giữa thế trần mông muội – tiếng chuông ngân

Cùng tỉnh thức, tìm về bên chân Phật!

(3 chuông...)

 

Đóa Thanh khí vươn mình nơi Tịnh thất

Nép vườn Thiền nghe gió hát thềm lan

Bão giông kia vẫn trên nội dưới ngàn

Vẫn chừa đó một góc đời an định!

Tu là tịnh mà Hành kia là động

Nhu khắc cương, cương chuyển hóa cho nhu

Càn Khôn kia vạn đại chẳng lìa nhau

Trời che chở, đất bảo trì gia hộ!

(3 chuông...)

 

Dòng Linh cách từ non ngàn viễn ngộ

Đáo nhân hoàn tìm độ khách trần gian

Ta với người từ muôn kiếp hóa sanh

Âu cũng một – nòi “Hữu tình hữu hoại”!

Lòng an định thì “Tâm vô quái ngại”

Tất “viễn ly mộng tưởng” – thoát mê đồ

Cõi trần ai mặc gió đẩy dòng xô

“Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”!

(3 chuông...)

 

Chuông Từ gọi: thế gian đầy mộng huyễn

Con con ơi – đừng đắm mãi dòng mê

Chúng ta từ nơi vạn cổ đi về

Thương sanh chúng vượt trùng mê chẳng tỉnh!

Chiều nấn ná – chút nắng vàng rơi rụng

Sợ đêm dài bất định nhiếp hồn đau

Sợ canh trường thê thiết giọt mưa mau

Dìm nhân thế vào cội nguồn u mặc!

(3 chuông...)

 

Chuông mõ vẫn ngân vang cầu giải thoát

Thế trần ơi – mau tỉnh ngộ quay đầu

Trăm ngàn năm – Duyên mới gặp Đạo mầu

Đừng đễ lỡ, thuyền Từ không đón đợi!

Sư Áo Vải hy sinh vì cuộc thế

Mượn Ngôi trần dìu dẫn khách trần dương

Đem thân mình che mũi giáo lằn gươm

Thương sanh chúng những đêm trường đòi đoạn!

(3 chuông...)

 

Duyên có đủ mới “Đáo đầu bỉ ngạn”

Phúc còn dư cõi loạn chẳng vào ra

Cuộc trần ai mùa gió dậy can qua

Tâm bất định chỉ làm mồi cho lửa!

Thôi chớ đắn đo – thôi đừng lần lựa

Thiền môn kia mở cửa đón ta về

Vượt tràng mê, ảo diệu bóng trăng thề

Hồn vĩnh cựu lại cùng Ta hội ngộ!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
87. KINH LỤC HÀNH CA
Kế tiếp
89. KINH NHẸ BƯỚC ĐƯỜNG MÂY