- {{item.pageName}}
KINH HẠT GIỐNG VƯỜN TRỜI
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Ta đem gieo những hạt mầm
Giữa nơi trần thế vô tâm, bạc tình
Hạt mầm khai mở u minh
Giống Trời chỉnh lại nhân tình lắt lay!
Đêm quạnh vắng – lụy rơi dài
Bao giờ cho hết những ngày gian truân
Thế gian như bóng phù vân
“Bức tranh vân cẩu” lạc vần câu thơ!
(3 chuông...)
Ta đem gieo giống Huyền hư
Hạt mầm thui chột bên bờ trầm luân
Ngậm ngùi nọ giả, nọ chân
Sắc không lẫn lộn ngoài sân tụng đình!
Người rao bán, kẻ tôn vinh
Giống Trời xiêu lạc bởi tình nhân gian
Nay xuống thế, mai lên ngàn
Mõ chuông lốc cốc âm vang một mình!
(3 chuông...)
Giống Trời hư thực đinh ninh
Tặng cho nhân thế chút tình Ngôi cao
Ta đem ra ngõ mời chào
Tặng không chẳng bán, thấp cao chẳng màng!
Đời quen trừ cộng cân phân
Mĩa mai cười cợt, Nghĩa nhân lộn sòng
Lỗi mùa – mưa nắng bão giông
Mưa chan nắng rãi, đau lòng người Tu!
(3 chuông...)
Ta gieo hạt giống Đại từ
Chắt chiu mấy độ xuân thu chuyển mình
Đêm trần mờ mịt vô minh
Vàng rơi trong cát – anh linh cũng hoài!
Xót hồn xiêu lạc đông đoài
Bước chân Mục tử mai ngày ruỗi dong
Mõ chuông theo dấu bụi hồng
Khuyên người gạn đục khơi trong – để mà!
(3 chuông...)
Đời quen trừ cộng, nhân chia
Ta đem Chân – giả làm bia răn đời
Tình sau, nghĩa trước chào mời
Hàng tôi Chánh phẩm tặng người hữu Duyên!
Người ham rực rỡ hoa đèn
Ta mang áo vải mà len cửa Chùa
Người quen kẻ bán người mua
Ta đem trao tặng, được thua chẳng màng!
(3 chuông...)
Lấy thân làm sợi tơ vàng
Cho đời dệt áo, rỡ ràng thân sau
Ai người phân định vàng thau
Ta đem tặng cả một bầu Tịnh yên!
Ta là hạt giống vườn Thiền
Gieo vào cõi mộng, bên triền bão giông
Người thu vén, kẻ cậy trông
Ta gom lá úa khơi dòng Chân như!
(3 chuông...)
Trời cao một mảnh Thiên thư
Lạc vào bến đục, buồn như nắng tàn
Thân hữu hạn đợi mùa sang
Nhẫn nha chỉ thấy chiều vàng bên song!
Nửa đời, nửa Đạo long đong
Áo xưa lem lấm bụi hồng còn chi
Bể trần ái ố sân si
Thương người lỡ vận – ta đi bắt cầu!
(3 chuông...)
Thuận Thiên Thừa Mệnh Tây Lầu
Áo Cha áo Mẹ giang đầu trắng mây
Vọng tìm khao khát trời Tây
Chiều xa bóng ngã, chưa đầy tâm hao!
Một giềng trăng – một lòng đau
Nhân gian ngõ tối còn sâu vọng trần
Đêm dài vẵng tiếng chuông ngân
Ngẩn ngơ xác mượn, hữu thân hữu hình!
(3 chuông...)
Mai kia nắng mới lên ngàn
Nhắc hồn xưa cũ đừng quên lối về
Mang thân tựa cội Bồ đề
Nép bên chân Phật, hồn mê đoạn lìa!
Giống Trời khai mở sẻ chia
Con Trời nhập thế làm bia răn đời
Đến đi cũng chẳng đổi dời
Rừng Thiền rạng rỡ một trời Chân như!...
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)