VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

TU LÀ DỨT NẺO PHÙ ĐỒ

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Ngày chuyển tiếp – vẫn đôi vầng nhật nguyệt

Vẫn bốn mùa xuân hạ với thu đông

Người cùng nhau chen chúc chốn bụi hồng

Vẫn ngụp lặn mãi trên đầu ngọn sóng!

Thương mà giận – giận mà thương, chẵng quãn

Cõi yên hà bão loạn… Xót nguồn cơn

Nghiệp đáo đầu – cứ dồn dập tai ương

Quả chồng chất bỡi muôn đường nghiệp chắn!

(3 chuông...)

 

Ta gọi giữa đồng không – cơn biến loạn

Người du nhau chạy trốn ngọn triều dâng

Lửa cháy rừng xa, lũ ngập đất bằng

Cơn thống hối lạnh rưng hồn Mục tử!

Mỗi bản án là một tờ giấy nợ

Nợ đến ngày đáo hạn trốn vào đâu

Thân nay chưa thì đợi đến thân sau

Vay phải trả… “Đáo đầu” không thỏa hiệp!

(3 chuông…)

 

Tuồng dâu bể vẫn lặng lờ chuyển tiếp

Nẽo phong ba người dấn bước lần theo

Loạn mười phương, biết che chắn lẽ nào

Đêm trần thế vẫn còn pha máu lệ!

Sư áo vải mượn lời Kinh tiếng Kệ

Náu bên đời nhìn bóng ruỗi tà dương

Cõi yên hà còn tuế nguyệt phong sương

Màu tục thế vẫn quầng thâm đôi mắt!

(3 chuông...)

 

Cửa Thiền mở, sao vọng tìm quay quắt

Thương chúng sanh buổi thọ nạn liên hoàn

Chẳng đành lòng – Sư “Tế thế an bang”

Đưa thuyền Đạo rước người qua biển Nghiệp!

Đủ duyên phúc mới được lên bờ Giác

Sen giữa bùn phải gạn đục khơi trong

Áo trần buông mới xa được bụi hồng

Tay vốc lửa tránh làm sao khỏi cháy!

(3 chuông...)

 

Buổi lâm nạn phải thu mình nhỏ lại

Lúc sân si niệm Phật để quên sân

Nói một câu phải “uốn lưỡi bảy lần”

Chớ tùy tiện kẻo ra người vô Đạo!

Chớ dong buồm vượt sóng ngày giông bão

Đừng đổ dầu cho lửa cháy nhiều hơn

Khi lũ về khơi cống rảnh làm nền

Đợi mùa tới gieo trồng thêm hạt giống!

(3 chuông...)

 

Đêm thanh vắng chiếu Thiền ta tìm đến

Mõ chuông kia làm bạn giữa canh trường

Xác với hồn chiu chắt mộng Thanh lương

Mai nắng ấm lòng dịu hòa đã hẵn!

Mùa giông bão chớ dong buồm biển lớn

Buổi thanh nhàn đừng để luống tâm cơ

Dẫu cân đai áo mão vẫn phù đồ

Nhung gấm đó vẫn ra tuồng giả tạm!

(3 chuông...)

 

Đừng coi khinh kẻ sa cơ lỡ vận

Chớ bạc lòng với những kẻ dưới tay

Sống hôm nay còn nghĩ đến ngày mai 

Đừng vui quá mà quên người khốn khổ!

Bước hoạn lộ mù cay đôi mắt đỏ

Bụi tà dương hoen ố mảnh gương trong

Đừng ngủ quên trên nệm gấm chăn bông

Khi đây đó vẫn bao người ách nạn!

(3 chuông...)

 

Trái ngọt đắng cũng ta trồng cõi loạn

Xuân có về bỡi đông lạnh chắt chiu

Hạt mầm kia từ công sức ta gieo

Mùa gặt tới trả công người chăm bón!

Cơn gió nhẹ ủi an hồn thanh tịnh

Bát cơm rau vẫn ấm buổi cơ hàn

Vọng trần buông thì gió chuyển mùa sang

Xa bể loạn thì ngược đàng giông bão!

(3 chuông...)

 

Sư áo vải mượn chiếu Thiền khai ngộ

Duyên – không duyên mưa nắng phủ chân ngày

Mõ chuông kia có vọng đến tai người

Xin một phút tạm dừng cơn tạo tác!

Câu Mặc khải người hữu duyên mới được

Suối Từ an – có dừng nghiệp mới an

Đêm ba mươi cũng sáng tựa trăng rằm

Nếu sanh chúng đem thân làm đuốc sáng!

(3 chuông...)

 

“Buôn có bạn, bán có phường” đã hẵn

Một mình Tu buồn lắm bạn đời ơi

Dắt dìu nhau lìa bể thảm dòng mê

Lòng an tịnh tất lánh xa đường dữ!

Về cửa Phật chiếu Thiền ta ẩn ngự

Người biết Tu là dứt đoạn mê đồ

Phật đài cao trông xuống cũng mỉm cười

Người Tu hết thì ta về cõi Phật!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
83. KINH LỜI NGUYỀN GIỮA CÕI PHÒNG BA
Kế tiếp
85. KINH SẤM ĐỘNG TRỜI NAM